Thấy Cố Sanh vẻ mặt bình thản, Từ Thanh Thiển cười khổ, vén lọn tóc rối sang một bên rồi nói: "Năm đó tôi còn ngây thơ, không biết trong giới này phức tạp, chỉ thấy anh ta vẻ ngoài ưa nhìn, nói vài câu ngọt ngào là đã xiêu lòng. Ai ngờ lại vớ phải một gã khốn nạn như vậy! Mới qua lại với tôi chưa được hai ngày đã cấu kết với Dương Du Du, hai người họ lén lút qua lại trong phòng trang điểm, còn định giấu tôi. Ha!"
Cô nhắc đến Lý Tuấn với giọng điệu khinh thường. Cố Sanh cụp mắt xuống, trực giác cho thấy vẻ mặt trước đó của Từ Thanh Thiển không phải là vì Lý Tuấn.
"Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Sanh nhẹ nhàng hỏi.
Từ Thanh Thiển ngẩn người, một tay chống cằm, dường như chìm vào hồi ức: "Sau đó, tôi tức giận bỏ đi. Lúc đó trời sắp tối, tôi cũng không dám đi xa, thấy một căn nhà cũ liền định vào nghỉ tạm rồi về. Vào trong mới phát hiện không có người, tôi hơi sợ, định rời đi. Nhưng vừa ra khỏi nhà thì phát hiện hai người họ đã đuổi theo."
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, dùng một giọng đầy hối hận nói: "Lúc đó tôi nên quay về mới phải. Chỉ cần lúc đó quay về, thì tất cả những phiền phức này đã không xảy ra."
Trực giác mách bảo Cố Sanh rằng đây là điểm mấu chốt: "Chị phát hiện ra thứ gì ở đó? Có phải là một chiếc bình không?"
"Sao cô biết?" Từ Thanh Thiển đột ngột ngẩng đầu, còn tưởng Cố Sanh lại tính ra được, cuối cùng chỉ thì thầm một tiếng: "Đại sư đúng là đại sư, chuyện này cũng tính ra được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-75.html.]
Nhưng Cố Sanh chen ngang như vậy ngược lại khiến Từ Thanh Thiển yên tâm hơn nhiều. Có lẽ cảm thấy Cố Sanh có thể bảo vệ mình, cô cắn răng, kể hết mọi chuyện.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Thì ra hôm đó, cô vốn định bỏ đi, nhưng lúc rời đi lại đụng phải Lý Tuấn và Dương Du Du. Họ vừa nhìn thấy căn nhà đó liền không muốn đi.
Dạo đó, Lý Tuấn đang mê mẩn đồ cổ, nghe nói mấy cái xoong nồi vại bình bỏ lại trong những ngôi làng hoang kiểu này có khi lại là bảo vật lâu năm, nên nhìn thấy căn nhà hoang này, mắt hắn sáng rực lên, nhất quyết không chịu đi.
Hắn không chịu đi, Dương Du Du tự nhiên cũng không đi. Từ Thanh Thiển vốn muốn đi, nhưng thấy hai người họ không đi, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn tức giận, đương nhiên không muốn cho hai kẻ này cơ hội ở riêng.
Cô chính là muốn đứng ở bên cạnh, chính là muốn làm kỳ đà cản mũi!
Ai ngờ cuối cùng Lý Tuấn lại tìm được vài thứ thật, mấy chiếc bình rách nát, nhưng hoa văn trên đó trông rất cổ kính. Lý Tuấn nhìn một cái đã cho rằng đó là bảo vật.
Chỉ có điều chiếc bình đó rất tà dị. Ban đầu lúc ôm không có cảm giác gì, ai ngờ càng ôm đi đường càng thấy nặng, cuối cùng cả Lý Tuấn và Dương Du Du đều không ôm nổi.
Lý Tuấn nhờ Từ Thanh Thiển đỡ giúp, nhưng cô nhất quyết không chịu. Thêm nữa, những biến đổi của chiếc bình cô cũng thấy rõ, nên đã cảnh báo hai người kia rằng chiếc bình rất tà dị, bảo họ đừng động vào.
Lý Tuấn đương nhiên không nghe, liền cãi nhau to một trận với Từ Thanh Thiển. Cuối cùng, Dương Du Du đưa ra một ý kiến ngu ngốc, nói hay là mở chiếc bình ra, đổ đồ bên trong ra thì chẳng phải sẽ nhẹ hơn sao?