Mạnh Thiên Tề đang yên ổn chơi điện thoại, nghe vậy lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, không thể tin nổi nhìn cô: "Cô nói gì? Người thân của tôi gặp nạn?"
Mạnh Thiên Tề nói xong, cảm thấy mình muốn cười phá lên. Nếu Cố Sanh nói chuyện khác thì anh ta còn tin, chứ người thân của anh ta thì làm sao có thể?
Người thân của anh ta gần đây đều ở lại Mạnh gia, dù thật sự có thứ gì đó cũng không dám chạy đến cổng Mạnh gia làm càn.
Anh ta nhìn Cố Sanh với vẻ hơi bất mãn: "Cố đại sư, lần này cô tính không đúng rồi! Tôi biết trước đây tôi không ưa cô, đã gây ra không ít chuyện khó chịu, nhưng sau đó tôi cũng xin lỗi cô rồi còn gì? Hôm nay cô lại còn hùa với Tề Thịnh lừa tôi, như vậy không hay lắm đâu?"
Lừa anh ta? Cố Sanh mới khinh thường việc lừa anh ta!
Đối với cô mà nói, những chuyện này chỉ có làm hoặc không làm, cô thật sự không thích lừa người, vì nó vô nghĩa.
Rõ ràng là Mạnh Thiên Tề tự mình muốn hỏi, bây giờ lại có phản ứng thế này...
Cố Sanh mím môi, không nói gì. Một lát sau, mới đưa tay về phía anh ta: "Điện thoại."
Mạnh Thiên Tề đưa điện thoại cho cô. Cố Sanh lập tức định đóng cửa tiễn khách, động tác nhanh gọn khiến Mạnh Thiên Tề ngẩn người, mãi cho đến khi bị đẩy ra khỏi cửa phòng, anh ta vẫn chưa kịp phản ứng.
"Khỉ thật! Mình đã nói gì cô ấy đâu? Sao lại nhỏ nhen vậy chứ?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mạnh Thiên Tề tức giận mắng một câu, quay người định về tầng sáu trong hành lang thì vô tình đụng phải một người, khiến người đó loạng choạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-87.html.]
"Không sao chứ?"
Mạnh Thiên Tề đỡ người đó, hỏi một câu.
Người kia đội mũ, bị đụng phải có chút hoảng hốt, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, vội vàng xua tay: "Không sao, không sao." Giọng nói hơi khàn.
Mạnh Thiên Tề không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói này như cố ý làm ra, luôn có chút gì đó không đúng. Nhưng người kia lập tức rời đi, nên anh ta cũng không thể tìm hiểu thêm.
Tám giờ tối, Mạnh Thiên Tề vừa tắm xong, từ phòng tắm đi ra thì nghe thấy điện thoại reo.
"Reng reng reng..." giống như tiếng đồng hồ báo thức, ồn ào khiến người ta phiền lòng.
Số hiển thị lại là của mẹ của anh, mà lại đã gọi ba cuộc, trước đó anh không nghe thấy.
Có chuyện gì gấp sao?
Chính ngay khoảnh khắc này, Mạnh Thiên Tề bất giác nhớ lại lời Cố Sanh xem mệnh cho anh ban ngày, nói rằng hôm nay anh ta không gặp vận rủi, nhưng người thân sẽ có kiếp nạn.
Không không không, chắc là không phải đâu, có lẽ là chuyện gì khác?
Mạnh Thiên Tề vốn sợ mình nghĩ nhiều, vội vàng nghe điện thoại, liền nghe thấy giọng mẹ mình đầy lo lắng ở đầu dây bên kia: "Thiên Tề, Thiên Du hôm nay có đi tìm con không?"
Tim Mạnh Thiên Tề "thịch" một tiếng: "Sao vậy mẹ? Thiên Du không phải ở nhà sao?"
"Con bé hôm nay nghỉ, không biết tìm được tin tức ở đâu, nói người nhà họ Tề đó đang ở Kinh Đô, nên nhất định đòi chạy đến Kinh Đô tìm con. Mấy người mẹ cho đi cùng đều bị nó bỏ lại, buổi sáng còn gọi điện thoại, kết quả buổi chiều gọi cũng không thông. Nó không đến chỗ con à?"