"Cố đại sư, ban ngày cô tính ra người thân tôi gặp nạn đều đúng cả, vậy bây giờ cô có thể tính giúp tôi xem em gái tôi rốt cuộc đã đi đâu không?"
Cố Sanh nghe anh nói xong, cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô bảo Mạnh Thiên Tề đừng nóng vội, mình đi rửa tay, sau đó quay lại, từ một chiếc túi vải lấy ra một cái bát quái.
Cái bát quái đó mới toanh, nhìn là biết mới mua về không lâu.
Mạnh Thiên Tề nhìn có chút do dự: "Cố đại sư, cô muốn dùng bát quái à, trên lầu phòng tôi có đấy, tôi có thể lên lấy."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Ngụ ý là thực sự không thể tin được thứ mà cái bát quái này tính ra. Nhưng Cố Sanh lại lắc đầu: "Không cần."
Cái bát quái này là cô mới mua, tuy đúng là hàng sản xuất đại trà, không phải đồ tốt gì, nhưng sau khi Cố Sanh mua về đã dựa theo cách chế tạo pháp khí trước đó mà thêm trận pháp vào bên trong.
Cho nên, hiện tại mà nói, cái bát quái này cũng tính toán khá chuẩn.
Chỉ thấy cô xin Mạnh Thiên Tề một sợi tóc, đặt lên trên bát quái, ngón tay khẽ rung nhẹ, sợi tóc tự bốc cháy không cần lửa, trong nháy mắt cháy thành tro đen rơi xuống bát quái. Ngón tay Cố Sanh nhanh chóng biến ảo, bấm mấy đạo quyết.
Bát quái trên bàn từ từ chuyển động. Mạnh Thiên Tề mắt nhìn không chớp, vừa tò mò vừa lo lắng. Cuối cùng, nhìn bát quái xoay một hồi, rốt cuộc cũng chỉ ra một hướng.
"Đây là?"
"Phía Tây Nam." Ngón tay Cố Sanh chỉ theo hướng đó: "Ngay tại Kinh Đô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-89.html.]
Nhưng cô nói như vậy, Mạnh Thiên Tề lại càng sốt ruột hơn. Bởi vì phía Tây Nam Kinh Đô người khác có lẽ không biết, chứ anh thì biết, nơi đó chẳng có gì cả, chỉ toàn là núi lớn.
Thiên Du một mình chắc chắn không thể chạy đến đó được, cho nên khẳng định là bị người ta ép đi. Bọn chúng bắt cóc đến đó, đơn giản có hai khả năng.
Hoặc là, bị bọn buôn người lừa đảo. Đương nhiên, đáng sợ nhất là khả năng thứ hai, chính là bị bán cho dân làng trên núi làm vợ chung.
Mạnh Thiên Tề nghĩ đến đây, cả người đều không ổn, đâu còn giữ được bình tĩnh nữa. Anh lập tức đi thu dọn đồ đạc, định ngay trong đêm lên đường, chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một hai phút thì em gái sẽ gặp bất trắc.
Cũng may, Mạnh Thiên Tề vẫn còn chút lý trí, không đến nỗi hấp tấp đi một mình mà mang theo không ít vệ sĩ.
Cố Sanh giữa đường còn hỏi một câu, có muốn cô đi cùng không, nhưng lại bị Mạnh Thiên Tề từ chối.
"Cố đại sư, nơi đó toàn là lũ người man rợ, lại còn có thói quen cướp phụ nữ. Nếu cô đi, tôi sợ bọn họ sẽ nảy sinh ý đồ xấu với cô, chúng tôi lại vội vàng không để ý, thì không hay đâu."
Lời này của Mạnh Thiên Tề cũng thật lòng nghĩ cho cô, mặc dù Cố Sanh không cho rằng đám dân làng đó có thể làm gì được mình.
Có điều nếu cô thật sự đi, Mạnh Thiên Tề e rằng vẫn phải phân tâm để ý đến cô, cho nên thôi thì hơn.
Thế là Cố Sanh gật đầu: "Vậy được rồi, chính anh cẩn thận."
Mạnh Thiên Tề nói chuyện với Cố Sanh xong liền vội vàng rời đi. Không cần đoán, Cố Sanh cũng biết trong lòng anh chắc chắn rất hoảng loạn. Nếu là người trong sư môn của chính cô xảy ra chuyện này, cô cũng nhất định sẽ rất gấp gáp.