Một trong hai nam sinh tỏ ra khá lịch sự, đang cố gắng trao đổi với Cố Sanh, giải thích rằng họ đến đây cũng không dễ dàng gì, phải trốn học một ngày mới tới được, hơn nữa đã nghe danh phòng 404 của khách sạn này từ lâu, sớm đã muốn đến xem thử, nếu bỏ lỡ hôm nay thì ngày mai sẽ phải về.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trong lời nói, tiền bạc không thành vấn đề, vấn đề là thời gian. Hơn nữa họ cũng không phải đến để ở khách sạn, chỉ là tò mò về căn phòng này. Về phần tại sao lại tò mò, Cố Sanh liên tưởng đến những lời đồn đại cô nghe được trước đó về nơi này, trong lòng đã đoán ra được phần nào.
Cố Sanh vốn không có yêu cầu gì đặc biệt với căn phòng, trước đó không đồng ý đổi phòng chủ yếu cũng vì ngại phiền phức. Bây giờ ba người này rõ ràng có chấp niệm rất lớn với căn phòng này, cô cảm thấy nếu mình không đổi, có khi còn phiền phức hơn.
Cố Sanh cũng không muốn bị bọn họ làm phiền, cho nên chỉ suy nghĩ một chút rồi quyết định đổi.
Chỉ là trước khi xác định đổi phòng, cô vẫn nhắc nhở những người đó một câu: "Các người chắc chắn muốn đổi chứ? Tôi ở phòng 404 mấy ngày rồi, cũng không cảm thấy có gì bất thường cả."
Cô vừa nói ra lời này, cô gái trong ba người liền có chút chần chừ. Cùng lúc đó, Cố Sanh còn cảm giác được, cô tiếp tân kia dường như có vẻ lơ đãng liếc nhìn mình, ánh mắt đó cũng không mấy thân thiện.
Ánh mắt cô trầm xuống, không lên tiếng.
Hai nam sinh kia bàn bạc với cô gái một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đổi, vì không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-92.html.]
Cố Sanh nhàn nhạt cười một tiếng, có chút cạn lời.
Không biết nên nói bọn họ thế nào mới phải, là gan lớn, hay là tự tìm đường chết. Phải biết, căn phòng đó Cố Sanh đã xác nhận không có ma quỷ gì, chứ nếu thật sự là phòng có ma, thì con quỷ đó sẽ không bỏ qua những "món ngon tự dâng đến miệng" này đâu.
Đổi phòng xong, ba người trẻ tuổi mang theo vẻ mặt vừa hơi thấp thỏm lại vừa có chút kích động đi lên. Còn Cố Sanh thì xách hành lý của mình, đi vào một căn phòng mới, tùy tiện bày biện một chút rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cùng lúc đó, tại một vùng núi sâu phía Tây Nam Kinh Đô, Mạnh Thiên Tề đang bị một đám dân làng cầm cuốc chỉ vào mặt, lời lẽ hung hãn.
"Mày từ xó xỉnh nào tới? Chỗ bọn tao không có con nhóc nào như mày nói hết. Nếu mày không đi, coi chừng ông đây một cuốc cho mày chết!"
Đám dân làng phía sau hắn cũng nhao nhao hùa theo. Mấy vệ sĩ sau lưng Mạnh Thiên Tề người đều dính máu, tay cầm dao, nhưng cũng không dám thật sự làm người bị thương, cho nên khắp nơi bị hạn chế, trông vô cùng chật vật.
Mạnh Thiên Tề lau mồ hôi trên mắt, vì cuộc ẩu đả ác liệt lúc trước đã khiến anh đổ không ít mồ hôi.
Đương nhiên, điều khiến tâm trạng anh tồi tệ nhất là cho đến bây giờ, anh vẫn chưa tìm được em gái mình.
Anh thậm chí còn không tìm thấy một người phụ nữ độc thân nào trong làng. Phụ nữ trong làng, hoặc là bụng mang dạ chửa, hoặc là một tay ôm con một tay làm đồng, lúc này cũng đang cầm liềm, vẻ mặt căm thù nhìn anh.
Nhìn thấy bộ dạng không biết sợ của đám dân làng này, đoán chắc rằng phe mình không dám làm ai bị thương, trong lòng anh càng thêm tức giận, nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.