Triệu Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, ngoài việc bất mãn với hành vi này của bạn bè, phần nhiều vẫn là tức giận vì sự nhát gan của chính mình.
Cậu quay lại ngồi xuống ghế sô pha. Không bao lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài chợt lại vang lên. Lần này San Nhu không chút do dự, đi thẳng ra mở cửa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Có ai không?"
"Không có ai." Cô tức giận đóng sầm cửa lại: "Đây chính là lời đồn cửa phòng 404 ngày nào cũng bị gõ sao? Tớ thấy hơn phân nửa là có kẻ trêu đùa."
La Tường cũng rất đồng tình. Chỉ là khi hai người quay người lại, ánh mắt lướt qua bệ cửa sổ thì chợt sững sờ.
Triệu Vũ còn tưởng họ lại định bày trò gì để dọa mình, nên lần này không mắc bẫy nữa, cũng nhìn về phía đó. Kết quả, vừa liếc mắt, cậu liền đứng hình tại chỗ.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, đang đứng trên ban công lạnh lùng nhìn bọn họ.
Và ngay khoảnh khắc họ nhìn qua, người phụ nữ đó đột ngột xoay đầu. Triệu Vũ nhìn rất rõ, thân thể người phụ nữ đó không hề chuyển động, chỉ có cái đầu là xoay ngược lại, sau đó, hướng về phía ban công, nhảy xuống.
Lần này cả mấy người đều sợ đến ngây người, bởi vì lúc vào phòng này, họ đã kiểm tra khắp nơi, bên trong tuyệt đối không có người nào khác.
Họ vội vàng lao ra ban công, kết quả nhìn xuống dưới lầu lại tối om, chẳng có gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-95.html.]
Cũng không có người phụ nữ nhảy lầu lúc nãy.
Chẳng lẽ, đó là ảo giác của họ?
Không! Không thể nào! Cả ba người họ đều nhìn thấy, không thể nào cả ba người cùng lúc sinh ra ảo giác được?
Hơn nữa, cảm giác lúc đó quá chân thực. Cho nên, giải thích duy nhất chính là, người phụ nữ nhảy lầu kia có lẽ thật sự không phải là người...
Nghĩ đến đây, ngay cả San Nhu và La Tường, những người luôn không tin vào ma quỷ, cũng không khỏi cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Một đêm không ngủ, mãi cho đến sáng hôm sau, ba người này mới cuối cùng chịu không nổi, chuẩn bị đi xuống phòng ăn.
Họ đến từ rất sớm, lúc đó phòng ăn cũng không có mấy người. Một cô gái đang ngồi ở một góc khuất trong phòng ăn, tay cầm nĩa, từ tốn thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Ba người nhìn thấy cô thì lại không nhịn được sững người, bởi vì người đó không ai khác, chính là Cố Sanh, người hôm qua đã đổi phòng 404 cho họ.
Khác với ba người kia, Cố Sanh đêm qua có thể nói là ngủ một giấc ngon lành đến tận hừng đông, dậy còn sớm hơn bình thường một chút.
Cô vẫn như thường lệ, chạy bộ buổi sáng xong liền đến nhà ăn nhỏ này dùng bữa. Chỗ bánh ngọt Tề Thịnh mang đến trước đó chỉ còn lại mấy miếng cuối cùng, bị cô xem như món tráng miệng sau bữa ăn mà nhét vào bụng. Chỉ là lúc đang ăn ngon lành, cô bỗng cảm giác có vài cặp mắt đang dò xét mình.
Ánh mắt đó tuy không có địch ý, nhưng vẫn khiến người bị nhìn chằm chằm cảm thấy không mấy dễ chịu. Thế là cô ăn xong miếng bánh cuối cùng, đặt bộ d.a.o nĩa xuống, lấy một tờ khăn giấy lau miệng, rồi mới nhìn về phía những người đó, nhẹ nhàng mở miệng: "Có việc gì sao?"
Ba người do dự một lúc, rồi đi đến ngồi xuống đối diện cô: "Cố, Cố tiểu thư."