La Tường vừa mới mở miệng thì nhận ra rằng dù hôm qua họ đã đổi phòng với người đối diện nhưng lại không biết tên cô, chỉ nghe nhân viên tiếp tân gọi là Cố tiểu thư.
"Ừm?"
Thiếu nữ trước mắt khẽ ngước mắt lên, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng lướt qua mấy người, khẽ "ừm" một tiếng đầy nghi vấn, rõ ràng không để tâm đến cách xưng hô.
La Tường khẽ thở phào: "Là thế này, hôm qua cô nói với chúng tôi là trước đó cô ở phòng 404 mà không hề xảy ra chuyện gì bất thường, là thật sao?"
Cố Sanh nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, thì ra cậu ta hỏi chuyện này.
Cô nhàn nhạt cười: "Đương nhiên là thật, nhưng tin hay không thì phải xem chính các người thôi."
Cô nói xong, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung một câu: "Dù sao trước đó tôi ở đó năm ngày, cũng không phát hiện bất cứ chuyện gì kỳ quái."
Cô nói đến đó thì dừng lại, rồi đứng dậy, phủi phủi quần áo, quay người định rời đi.
Ba người ngồi ở bàn ăn thấy vậy liền sốt ruột: "Nhưng mà hôm qua chúng tôi gặp phải rồi, trong phòng 404 thật sự có ma!"
Giọng Triệu Vũ hơi lớn, khiến những người xung quanh đều tò mò nhìn về phía này. Cậu ta vội vàng im miệng, cố gắng giảm bớt sự chú ý.
Mà Cố Sanh đã đi được mấy bước lại chỉ dừng lại một chút: "Thật sao? Đã có ma, vậy các người nên sớm rời đi thì tốt hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-96.html.]
Lúc nói chuyện, cô quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mấy người đó. Ngay khi cô nhìn về phía Triệu Vũ, lại bị tướng mạo quen thuộc của cậu ta làm cho hơi nhíu mày.
"Gần đây, cậu có người thân nào mất liên lạc không?"
Triệu Vũ bị cô nói cho ngẩn người, rồi ngơ ngác lắc đầu: "Không có."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cố Sanh cảm thấy không ổn: "Cậu thử nghĩ kỹ lại xem."
Cô vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng tướng mạo của nam sinh này lại gần như không có gì khác biệt so với tướng mạo của Mạnh Thiên Tề mà cô thấy hôm qua.
Cho nên cô mới không nhịn được mà nhắc nhở.
Triệu Vũ thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, trong lòng thầm đếm hết một lượt từ bà cô bảy đời đến bà dì tám họ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có, hôm qua lúc tôi ra ngoài, mọi người vẫn khỏe cả, đến giờ cũng không ai nói với tôi là có chuyện gì xảy ra cả."
Triệu Vũ trả lời rất nghiêm túc. La Tường, vốn đứng một bên nhìn họ nói chuyện, tỏ vẻ không vui, kéo giật cậu ta lại, rồi nhìn Cố Sanh với vẻ mặt "người lạ xin mời tránh xa": "Xin lỗi Cố tiểu thư, lúc nãy chúng tôi đã làm phiền cô, bây giờ chúng tôi đi ngay đây."
Nói xong, dường như sợ Cố Sanh còn muốn hỏi nhiều hơn, nên cậu ta mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của Triệu Vũ, kéo thẳng người đi vòng qua Cố Sanh, rời khỏi phòng ăn trước.
Họ đi ra chưa được bao xa, có lẽ cho rằng Cố Sanh đã không nghe thấy, La Tường liền đập vào đầu Triệu Vũ một cái: "Cô ta là ai hả? Hỏi cậu cái gì cậu cũng nói, thật không sợ bị người ta bán đi à?"
Triệu Vũ né tránh, giải thích: "Không phải đâu! Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ cảm thấy cô ấy không lừa tớ..."
"Kẻ lừa đảo có bao giờ viết hai chữ "lừa đảo" lên mặt không? Hả! Chưa nói được hai câu mà cậu đã khai hết cả gốc gác nhà cậu ra rồi phải không? Mê người ta rồi hả?"