Đêm qua giả ma giả quỷ ở phòng 404 dọa người, dựa vào những mánh khóe này để tăng thêm chút không khí thần bí cho khách sạn của mình cũng tạm chấp nhận đi, nhưng thông tin cá nhân của cô, nhân viên tiếp tân thế mà cũng tùy tiện nói cho người khác biết.
Nếu không phải sợ cô truy cứu đến quá phiền phức, e rằng vừa rồi nhân viên tiếp tân đã định trực tiếp nói ra số phòng của cô rồi.
Cố Sanh có ý kiến với cô tiếp tân, ánh mắt nhìn qua cũng lạnh đi. Cô nhân viên liếc trộm hai cái, bị giật mình, lập tức nghĩ lại, rồi cảm thấy chắc là ảo giác của mình.
Kết quả nhìn lại lần nữa, liền đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Cố Sanh đang nhìn mình, sau đó cô làm động tác ra hiệu im lặng với cô ta.
"Cố đại sư, cô có thể giúp tôi tìm bạn gái của tôi được không? Lúc trước cô đã tính ra được tôi có người thân mất tích, chắc chắn cũng có thể tính ra được cô ấy ở đâu."
Triệu Vũ gần như muốn khóc, hai tay cậu ta níu lấy vạt áo Cố Sanh: "Cố đại sư, cầu xin cô, giúp tôi một chút đi."
Cố Sanh bình thường không chịu nổi nhất là nhìn đàn ông khóc. Cô vẫn luôn cảm thấy đàn ông không dễ rơi lệ, có chuyện gì không qua được mà đáng để khóc trước mặt người khác chứ. Chỉ là nghĩ lại, cậu ta có thể như vậy, xét cho cùng cũng là vì lo lắng cho bạn gái mình.
Cố Sanh đứng tại chỗ, mím môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Giúp Triệu Vũ tính toán, nhưng La Tường và San Nhu không được vào theo. Cũng không phải sợ họ phá hỏng chuyện, chỉ đơn thuần là Cố Sanh cảm thấy hai người này trông ngứa mắt.
Vào phòng 404, lấy bát quái tự chế từ trong vali hành lý ra, lại xin Triệu Vũ một chút đồ vật nhỏ cá nhân của bạn gái cậu ta, cuối cùng hy sinh một chiếc móc khóa, tính ra được địa điểm.
Chỉ là địa điểm vừa ra, chính cô cũng rất kinh ngạc, bởi vì đó không phải nơi nào khác, chính là nơi Mạnh Thiên Tề đã đến trước đó, phía Tây Nam Kinh Đô, trong núi lớn.
Bạn gái của Triệu Vũ, e là cũng bị bọn buôn người lừa gạt đến đó rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-99.html.]
Cố Sanh nói kết quả cho Triệu Vũ. Mặt Triệu Vũ tức khắc trắng bệch, nhưng lại không chút do dự, lập tức định đi bắt xe.
Hai người bạn của cậu thấy cậu hùng hổ lao ra ngoài, lại nghe cậu nói đi làm gì, lập tức tức không có chỗ phát tiết.
Nhất là La Tường, cậu ta túm lấy cổ áo Triệu Vũ, nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng: "Không phải chứ, cậu bị điên à? Người ta tùy tiện nói câu gì cậu cũng tin là thật sao? Còn bị lừa bán lên núi nữa chứ, xem nhiều phim truyền hình nông thôn quá rồi hả?"
Vừa dứt lời, đúng lúc gặp Cố Sanh từ trong phòng đi ra, xách theo chiếc vali lớn, đi ngang qua cậu ta, liền bị cậu ta chặn lại.
"Cô đứng lại, đừng tưởng anh em tôi ngu mà có thể tùy tiện lừa cậu ấy. Cô vừa rồi bói mò ra cái thứ gì vậy? Cô muốn cậu ấy đi chịu c.h.ế.t sao?"
Cố Sanh nhìn thẳng, cũng không thèm liếc cậu ta lấy một cái, chuẩn bị đi vòng qua. La Tường lại lần nữa đưa tay ra định chặn.
Cố Sanh thấy vậy, không nhịn được khóe miệng giật giật. Bàn tay nhỏ nhắn trông có vẻ mềm mại yếu ớt của cô lại bất ngờ vươn ra với tốc độ mà người thường khó lòng theo kịp, tóm gọn lấy bàn tay đáng ghét đang chặn trước mặt, rồi dùng sức.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, La Tường ngã ngửa ra đất, đau đến mức chỉ biết hít hà.
Nhìn lại gương mặt không chút biểu cảm của Cố Sanh, tất cả vẻ yếu đuối đều là ngụy trang. Cậu ta không nhịn được siết chặt nắm đấm, thầm chửi một tiếng: "Khốn kiếp!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Thật con mẹ nó hung dữ.
Tác giả có lời muốn nói: La Tường: Thật không dám giấu giếm, tôi kỳ thật họ Pháo tên Tro
Có chút tình tiết cài cắm là cho phần sau, cho nên không thấy thì không cần vội ha ~.