Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 28: --- Người đàn ông đảm đang

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:44
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Yêu đương say đắm luôn khiến vui vẻ, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn hẳn.

 

Cái nóng gay gắt đầu tiên Diệp Thư trải qua ở cái thời đại cũng sắp kết thúc. Nhờ phúc của bạn trai nhà quê mà cô trải qua những ngày khá thoải mái, chỉ một điều, đó là cô thường xuyên nóng bức tỉnh giấc ban đêm.

 

Không đèn điện thì còn thể chịu , nhưng khi trời nóng bức ban đêm thì thật sự khiến khó chịu. Mặc dù chiếc quạt nan tự nhiên mà ai đó tặng, quạt lên đúng là mát hơn quạt bình thường nhiều, nhưng khi ngủ thì chẳng ai quạt cho. Vừa nóng đ.á.n.h thức thì tay quạt tiếp, ngủ một lát tay ngừng quạt thì nóng đ.á.n.h thức và quạt lên. Cả quá trình thật sự là khổ sở, may mà bây giờ cũng qua .

 

Thời tiết bắt đầu dần trở lạnh. Tạ Trạch sợ cô lạnh nên cho Diệp Thư hai bộ chăn bông siêu dày, bên trong là bông gòn thật. Sở dĩ hai bộ là vì Diệp Thư than phiền rằng cái giường ở khu thanh niên trí thức quá cứng, cô thích ngủ giường mềm, nên mới thêm một bộ để cô lót bên khi ngủ.

 

Tạ Trạch buộc hai bộ chăn bông dày cộp khu thanh niên trí thức, Tưởng Quốc Bang cũng theo mang theo một túi lớn.

 

Các thanh niên trí thức trong sân thấy bộ chăn bông dày như trong lòng cũng thầm ghen tị. Dày như còn mới tinh, ngay cả ở thành phố họ cũng từng dùng qua .

 

Một nữ thanh niên trí thức mà càng thấy chua chát trong lòng. Cùng là tìm đàn ông trong thôn đối tượng, đối tượng của họ chăn cho họ chứ, họ cũng sợ lạnh mà.

 

Diệp Thư kích thích mà họ mới tìm đối tượng, nhưng đối tượng của họ tuy thể giúp họ việc đồng áng, nhưng ngoài thì còn gì nữa, còn thường xuyên rủ để hôn hít. Bây giờ thấy đối tượng của Diệp Thư mới đối tượng tìm tệ đến mức nào.

 

Theo những gì họ thấy, đối tượng của Diệp Thư chỉ thường xuyên mang đồ ăn đến, bây giờ ngay cả chăn cũng cho . Đối tượng với đối tượng mà thể khác biệt nhiều đến thế, chỉ thể cô Diệp Thư thật sự là , tìm một đối tượng như .

 

Tạ Trạch ban đầu còn cất màn , nhưng Diệp Thư cho, là cô thích dùng màn, Tạ Trạch cũng chiều theo cô, bắt đầu cầm chăn dày sắp xếp cho cô.

 

Mèo con Kute

Thật Diệp Thư thật sự thích dùng màn, mà là cái màn thể giúp cô cách ly với những khác, cho cô cảm giác gian riêng của . Chỉ cần cô chui màn, cô liền cảm thấy về đến cái tổ nhỏ của , an , cho dù bên ngoài vẫn còn khác.

 

Sau khi Tạ Trạch trải xong một lớp chăn dày, mới để Tưởng Quốc Bang đưa tấm ga trải giường cho . Diệp Thư tấm ga đó, đó còn hoa văn vụn nhỏ nữa, tuy đặc biệt mắt, nhưng trong thời đại là cực kỳ hiếm , chắc chắn là ai đó tốn công sức lắm mới .

 

Nghĩ đến đây, Diệp Thư mím môi, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

 

Tạ Trạch lồng thêm bộ vỏ gối cùng màu, cuối cùng cùng với Tưởng Quốc Bang nhét ruột bông bộ vỏ chăn hoa văn vụn nhỏ, vuốt phẳng phiu, mới đặt trong màn trải xong, cuối cùng cũng thành.

 

"Xong hả?" Diệp Thư .

 

"Ừm ừm."

 

"Vậy em thử xem." Cô thể đợi nữa .

 

Diệp Thư cởi giày chui tọt trong màn, ...

 

"Oa, mềm quá!"

 

Thật sự mềm quá! Cũng thể là do cái giường đây quá cứng, đến nỗi cô chui bộ chăn nệm mới trải mà cảm thấy mềm mại hơn cả cái giường ở hiện đại của cô.

 

Cô lăn mấy vòng giường, thử khắp cả cái giường, mới thò đầu khỏi màn.

 

"Em thích lắm!"

 

Ánh mắt Tạ Trạch khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đó, cô với vẻ mặt ngây thơ đầy ý , trong lòng mãn nguyện thoải mái. Anh thật sự hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô ngay bây giờ, chỉ tiếc là bây giờ thể . Anh chỉ thể ngắm cô, khắc ghi hình ảnh cô lúc trong tim. Anh nghĩ, nhất định giữ cho nụ mãi mãi gương mặt cô, nhất định.

 

Có bộ chăn , Diệp Thư mỗi tối đều ngủ ngon, chỉ cần xuống là cô cảm thấy bao bọc bởi sự ấm áp. Mặc dù cái lạnh khô hanh ở phương Bắc chịu nổi, mặc dù cô bắt đầu những thử thách mới, ví dụ như quần áo khó giặt và bắt đầu khó khô, ví dụ như thực sự đông mà cô gió lớn thổi cho rát mặt, ai bảo mặt cô non nớt chứ.

 

Thời tiết cũng đổi nhanh, mấy ngày chỉ gió lớn chứ thực sự lạnh, nhưng gần đây nhiệt độ giảm đặc biệt nhanh, rõ ràng vẫn đông.

 

Tạ Trạch thấy cô sợ lạnh như , cô chẳng mấy lạng thịt, đầu tiên đến phương Bắc, chắc thích nghi với cái lạnh khô hanh ở đây. Hơn nữa thời tiết , mấy ngày nữa chắc là sẽ mưa lớn.

 

Anh kiếm cho cô một chiếc áo khoác quân đội để chống lạnh. Diệp Thư , một là cô thấy áo khoác quân đội , hai là cô thấy lúc mặc áo khoác quân đội quá khoa trương, cô thời gian thì thị trấn mua ít quần áo dày dặn là . Tạ Trạch cứ nhất quyết bắt cô cầm lấy, rằng mấy ngày nay gió ngày càng lớn, khi cuộn trong khu thanh niên trí thức thì cơ thể sẽ chỉ càng lạnh thêm, lúc đó thì khoác áo khoác quân đội , tuy nhưng ít nhất là giữ ấm, ở đây mà bệnh khám thì tiện bằng ở thành phố .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-28-nguoi-dan-ong-dam-dang.html.]

Nói vẻ nghiêm trọng lắm, Diệp Thư mà ngây , liền chấp nhận chiếc áo khoác quân đội đó.

 

Hai ngày , quả nhiên trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, gió thậm chí còn lớn hơn. Diệp Thư tiếng gió rít bên ngoài mà thật sự chút sợ hãi.

 

Thôn thấy thời tiết như , liền bảo các thanh niên trí thức tạm thời đừng nữa, cứ ở trong sân, phát cho họ mấy ngày lương thực, để họ tự ăn.

 

Chiều hôm đó, hơn một giờ, Tạ Trạch bất chấp mưa lớn chạy đến khu nhà thanh niên trí thức, đến để mang cơm cho Diệp Thư.

 

Diệp Thư mặc chiếc áo khoác quân đội bước khỏi phòng. Tạ Trạch sợ cô ướt mưa, liền giương chiếc ô tay . Anh tự che ô, chỉ mặc áo tơi và đội nón lá đến.

 

Anh che ô đầu Diệp Thư. Lúc bên ngoài cơ bản mấy , hơn nữa vì thời tiết khắc nghiệt, bên ngoài tối đen như đêm. Thế là khi Diệp Thư bước trong ô, liền vòng tay ôm lấy vai cô kéo gần, nghiêng ô che chắn cho cô ở phía bên , chỉ sợ cô mưa ướt.

 

Ôm cô mấy bước trong sân, họ căn nhà nơi thanh niên trí thức thường ăn cơm. Lúc phần lớn ăn trưa xong, ai còn ở đây, cơ bản đều phòng trốn trong chăn .

 

Tạ Trạch đặt chiếc ô ở cửa, cởi nón lá mới bước nhà. Anh đặt hộp cơm lên bàn, đó lấy một cái thìa đặt tay Diệp Thư, mở một hộp cơm , đẩy đến mặt Diệp Thư, : “Uống miếng canh cho ấm bụng .”

 

Diệp Thư thoáng qua, hóa là canh sườn cà rốt.

 

Bạn trai cô mà chu đáo thế .

 

“Nhìn ngây đấy gì, mau uống lúc còn nóng.”

 

Hì hì, Diệp Thư dùng thìa múc một muỗng canh nếm thử một chút. Ngon thật đấy, canh mùi thơm của cà rốt, còn ngọt.

 

khuấy bên trong, sườn heo bên trong là thịt nạc, còn chặt thành từng miếng nhỏ xíu, tốn công sức .

 

“Canh nấu ?”

 

“Ừm, hương vị ?”

 

“Ngon lắm.” Rồi cô hì hì, : “Không ngờ cũng đảm đang phết đấy chứ.”

 

“Chậc.” Tạ Trạch vờ vẻ giận, “Em đàn ông của em kiểu gì thế? Đàn ông của em là đại bản lĩnh, bảo là đảm đang?”

 

Anh cô cả đời đều hạnh phúc, đại bản lĩnh chứ.

 

Diệp Thư bật khanh khách.

 

Thấy cô , Tạ Trạch cũng nhịn theo.

 

“Thôi , đừng luyên thuyên nữa, mau uống nhiều .”

 

Anh cô ngoan ngoãn ăn cơm thật lâu, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

 

Anh ngoài trời mưa lớn, tiếng gió to thế , mấy ngày tới e rằng sẽ yên ắng . Thật chạy đến đây ngoài việc mang cơm cho cô, còn xem tình hình mấy căn phòng ở khu nhà thanh niên trí thức bây giờ .

 

Trong làng sẽ cấp nhà cho thanh niên trí thức thành phố ở . Căn nhà , đây còn bỏ hoang nhiều năm ở. Lúc chuẩn cho thanh niên trí thức ở, trong nhà còn mấy lỗ hổng lớn, cũng sửa chữa qua loa, nhưng mái nhà chỉ lợp bằng rơm rạ, chỉ dùng mấy tấm gỗ và đá chèn . Anh thật sự sợ gió lớn thế , căn nhà sẽ trụ nổi. Người khác thế nào quan tâm, nhưng của ở đây, điều khiến thể yên tâm.

 

“Tối nay em đừng ngủ say quá, quần áo cũng để cạnh giường, lo mưa lớn sẽ dột phòng các em.” Anh nhịn dặn dò, nhưng dám thật vì sợ cô hoảng sợ.

 

Diệp Thư đang ăn cơm ngoan ngoãn đáp lời.

 

Tạ Trạch ngoài sân, chỉ mong là nghĩ nhiều .

 

 

Loading...