Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 39: Đúng là hời cho hắn rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Á…”

 

“Đừng…”

 

Diệp Thư ngăn cản, nhưng hai tay giữ chặt, chỉ thể mặc kệ giở trò.

 

Cô cảm nhận động tác của , động tác còn đặc biệt vội vàng, khiến cô ngứa đau.

 

Biết thể ngăn cản , Diệp Thư chỉ thể nhắm mắt lặng lẽ chịu đựng, ngay khi cô nghĩ quen , chiếc áo lót của cô kéo tuột .

 

Giây tiếp theo –

 

Hoàn che đậy –

 

hổ đến mức mặt nhỏ càng lúc càng nóng, cô cảm thấy rõ ràng chỉ là động chấp nhận mà thôi, nhưng cơ thể bắt đầu những phản ứng xa lạ, cô theo bản năng khép chặt hai chân .

 

 

Rất lâu , Tạ Trạch mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt là sự thỏa mãn và sảng khoái từng .

 

Anh vuốt ve mặt cô, phụ nữ , ánh mắt dịu dàng đến thể tin , “Anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cả đời sẽ đối với em.”

 

Diệp Thư mặt thể hiện sự phản đối thầm lặng của .

 

Rõ ràng là cậy mạnh ăn h.i.ế.p , bây giờ những lời ma quỷ sẽ chịu trách nhiệm, khinh, tên đàn ông thối tha hiểu thứ tự chứ.

 

Tạ Trạch vẻ kiêu căng đáng yêu của cô cho thích thú, véo cằm cô đưa gương mặt nhỏ của cô về phía , hôn thẳng lên đôi môi nhỏ chu của cô, động tác đặc biệt dịu dàng, dịu dàng đến mức Diệp Thư kìm mà bắt đầu đáp .

 

Cho đến khi một bàn tay nào đó đặt lên đó, còn vuốt ve vài cái.

 

Diệp Thư trực tiếp đẩy đó , dùng tay véo mạnh mặt , cho đến khi mặt đều véo méo mó.

 

“Anh là đồ biến thái!”

 

Tạ Trạch phá lớn, tiếng sảng khoái đặc biệt.

 

Anh ôm lòng, Diệp Thư chống cự nổi , chỉ thể đổi một vị trí khác gọn trong lòng , dù nửa của cô đều trần trụi.

 

6. Tạ Trạch vuốt ve mái tóc cô, cảm nhận làn da mịn màng , trong lòng thật bất ngờ là sự mãn nguyện từng .

 

Anh thực sự yêu phụ nữ , thề, nhất định sẽ cho cô cuộc sống nhất.

 

Cuối cùng khỏi phòng cô, khi còn đặc biệt mang theo lá thư và đôi giày da mất, Diệp Thư lúc đang cuộn trong chăn che nửa của .

 

Tạ Trạch khi cửa với cô: “Em nghỉ chút , đun nước cho em tắm.”

 

Diệp Thư trực tiếp “hừ” một tiếng, dáng vẻ nhỏ đặc biệt kiêu ngạo.

 

Tạ Trạch đun xong nước, còn pha thêm nước lạnh, để thêm mấy thùng nước nóng ở bên cạnh để dự phòng, xong tất cả những việc , mới phòng cô bế cô đến phòng tắm, còn lấy quần áo cho cô, cuối cùng đóng cửa .

 

Diệp Thư tắm xong, cô giặt giũ quần áo lót của , mới bước ngoài.

 

Kết quả còn mấy bước, ôm về phòng.

 

Bây giờ quần áo của cô đều là do giúp cô giặt, ban đầu cô còn , nhưng thấy giặt cũng hăng hái, hơn nữa một hai , cô tự nếm cái lợi của việc giặt quần áo, thậm chí nước tắm cũng là do đun, dần dần cô cũng càng lúc càng lười biếng, chỉ điều chiếc áo lót cô vẫn tự giặt, cô dám để giặt áo lót cho .

 

Cô trong lòng nghiêng gương mặt chút ngẩn

 

Nếu năm thật sự đăng ký kết hôn thì liệu chiếc áo lót của cũng thể để giặt ?

 

Ý nghĩ nảy lên, Diệp Thư vội vàng dẹp nó xuống, cô, cô mới hề đăng ký kết hôn với

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-39-dung-la-hoi-cho-han-roi.html.]

 

một cái, cho đến khi biểu cảm trở nên tự nhiên, cô mới mặt nữa.

 

Tạ Trạch đặt lên giường đắp chăn cẩn thận cho cô, đưa tay chỉnh những sợi tóc lòa xòa trán cô.

 

“Nước nóng đủ , lạnh chứ.”

 

Diệp Thư chút chịu nổi ánh mắt , cô tỏ vẻ quan tâm, tùy tiện : “Cũng , bây giờ lạnh, mùa đông mới lạnh.”

 

Tạ Trạch xong lời cô trầm tư một chút, đúng , mùa đông ở đây đặc biệt lạnh, nên bình thường mùa đông đều ít khi tắm, bảo cô tắm thì chắc chắn , với cái tính thích sạch sẽ của cô mà cho tắm thì cô chắc chắn sẽ mẩy.

 

Anh nghĩ cách mới .

 

Dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, kéo chăn đắp cho cô, “Ngủ .”

 

Tạ Trạch thổi tắt đèn dầu ngoài, Diệp Thư trong bóng tối mấy mới thu ánh mắt.

 

lên trần nhà đang nghĩ gì, một lúc , cô giơ tay lên nhón thử lên đó của , khẽ hừ : “Hừ, đúng là hời cho .”

 

Ngày hôm công điểm, công việc công điểm của Diệp Thư bây giờ đặc biệt đơn giản, thường thì Tạ Trạch xong việc sẽ đến chỗ cô ghi công điểm, tiện thể chuyện với cô một lát, buổi trưa cùng về.

 

hôm nay cũng chút kỳ lạ, xong việc cứ như chuyện gì , dặn dò cô một câu rằng buổi trưa tự về nhà ăn cơm, cần đợi , dẫn Tưởng Quốc Bang mất.

 

Cô nghi ngờ bóng lưng , nghĩ bụng đợi về nhà hỏi , bây giờ đông tai vách mạch rừng, đừng để khác thấy.

 

Tạ Trạch đạp xe đạp đến trấn, để xe ở một quầy hàng của quen nhờ trông giúp, bảo Tưởng Quốc Bang đợi ở đây, còn một con hẻm.

 

Đến gần căn nhà mà bọn họ dùng để chứa hàng, giả vờ ngang qua, chỉ thấy lúc cửa mở toang, tùy ý liếc mắt một cái, liền thấy bên trong mấy , tuy mặc thường phục, nhưng Tạ Trạch những đó là gì.

 

Chỉ một cái , hiểu rõ, bước chân ngừng, rời xa căn nhà đó càng lúc càng xa.

 

Đợi Tạ Trạch khỏi con hẻm, Tưởng Quốc Bang thấy , liền vội vàng chạy lên, hỏi: “Anh Trạch, ?”

 

“Chắc là khai , con đường nữa .”

 

“Á.” Tưởng Quốc Bang lúc đầu còn ôm một tia hy vọng mong manh.

 

Tạ Trạch thì biểu cảm gì, đứt thì đứt thôi, dù bây giờ cũng thiếu tiền, cần thiết những chuyện nguy hiểm như nữa, hơn nữa bây giờ còn chuyện quan trọng hơn cần , bảo vệ phụ nữ của . Trước đây thoái lui khi đang đà là phép, bây giờ chuyện diễn biến như , đúng ý , cũng cần nghĩ cách thoát nữa.

 

“Anh Trạch, mấy ông đó sẽ khai chúng chứ.”

 

Tạ Trạch ha hả, giọng điệu chắc chắn, “Yên tâm, bọn họ sẽ .”

 

Chưa kể đám đó khi ngoài tìm giúp đỡ để từ đầu , chính những chuyện mờ ám khác của bọn họ, cũng ít, cần thiết ma c.ắ.n ma, khi ngoài vẫn dễ mặt .

 

cũng coi như bọn họ xui xẻo, bảo bọn họ đợi thêm chút nữa , còn vội vàng đến tối qua thuê một chiếc xe chở nhiều hàng như đến thành phố tỉnh, kết quả cảnh sát đang nghiêm túc bắt giữ hành vi đầu cơ trục lợi trong thành phố phục kích , chỉ thể may mà tin tưởng bọn họ, hơn nữa còn đó…

 

Nếu vì cô , đoán là cũng sẽ nghiến răng tới, thì tối qua bắt sẽ thêm cả nữa .

 

Hừ, nghĩ như , cô đúng là may mắn của .

 

Hoàn hồn , Tạ Trạch với Tưởng Quốc Bang: “Thôi đừng buồn nữa, đây là mệnh, cũng kiếm đủ , chúng cứ sống mấy năm yên , đợi gió yên sóng lặng , chúng trực tiếp nghề chân chính chẳng hơn .”

 

Tưởng Quốc Bang đặc biệt lâu, bây giờ đột nhiên mất thu nhập quả thực chút xót xa, Tạ Trạch những ngày tháng yên , hỏi: “Anh Trạch, thế nào mới là những ngày tháng yên ạ.”

 

Tạ Trạch liếc xéo một cái, : “Cậu những ngày tháng yên là gì, chắc chắn là vợ con sum vầy giường ấm chứ .”

 

“Hả?”

 

Mèo con Kute

“Đừng ’ nữa, nào, cùng chuẩn ít đồ cho cô bé mong manh ở nhà.”

 

 

Loading...