Lúc đầu, chắc họ cũng phiền  lắm.
 dần dần,  lẽ vì  quá kiên trì, đến một ngày – khi lớp trưởng môn Toán Trương Lệ vắng mặt.
Một bạn học giỏi, lạnh lùng  top 3  khối như Lý Trình  vẫy tay gọi :
“Lại đây,  chỉ cho!”
Sau khi giảng xong bài, Lý Trình  sang  với :
“Sau  đừng  phiền Trương Lệ nữa, bài của bạn  còn  giải hết.”
“Có gì  hiểu thì tìm .”
Ồ.
 dường như  phát hiện một bí mật trọng đại nào đó.
Ba năm cấp ba,  ở nội trú.
Cuối tuần hầu như cũng  về nhà, luôn ở  ký túc xá.
Lúc , quản sinh cũng  kiểm tra kỹ chuyện tắt đèn.
Có  dịp Tết Dương lịch , ai nấy đều về quê, trong cả ký túc xá hình như chỉ còn   .
  đề thi đến hơn hai giờ sáng mới dừng , bỗng thấy   lạnh run.
Bước  ban công, thì  bên ngoài  bắt đầu  tuyết rơi.
  trong làn tuyết bay nhẹ, uống hết một ly nước nóng đầy.
Rồi chui  chăn, chìm  giấc ngủ sâu.
Ngày mai tỉnh dậy, sẽ  là một ngày mới.
Ngày mai tỉnh dậy,  sẽ tiếp tục cố gắng.
Suốt ba năm , chỉ khi  kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè mà trường  cho ở ,  mới về nhà.
Cố Thắng Kiệt càng lớn càng chiếm nhiều  gian.
Phòng của  chất đầy đồ đạc linh tinh.
Trên bàn học,  giường  là sữa bột và bỉm mà họ tích trữ cho nó.
Thằng bé  bò .
Mẹ luôn miệng gọi “cục cưng, cục cưng” chạy khắp nhà đút đồ ăn cho nó.
Ba thì bế nó giơ lên cao, lấy râu cọ  mặt, chọc nó  khanh khách.
Khung cảnh đầm ấm  – trong mắt  – chói mắt vô cùng.
 thường chỉ hoạt động trong phòng riêng.
Hôm đó, Cố Thắng Kiệt tự bò đến cửa phòng ,  bệt xuống đất  ngã ngửa  ,  ré lên.
Mẹ vứt đồ chạy đến, thấy nó đang  ngay chân , liền nhíu mày mắng:
“Nó còn nhỏ,  hiểu chuyện. Con đá nó  gì?!”
Những  như thế…  xảy  quá nhiều.
Trong lòng  luôn  sẵn một đáp án.
Dù   giải thích, bà cũng chẳng tin.
 lạnh mặt :
“Bảo nó tránh xa con , đừng  phiền lúc con học.”
Ba năm ,  chịu đựng vô  lời xì xào bàn tán từ họ hàng.
 cũng vô tình  thấy ba  bàn chuyện mua nhà  thành phố:
“Huyện  chẳng  mẫu giáo  tiểu học nào  hồn.”
“Việc học của Thắng Kiệt  nghiêm túc đầu tư,  cho nó thắng ngay từ vạch xuất phát.”
“Giá nhà chắc chắn sẽ còn tăng. Mình tranh thủ mua sớm là  nhất.”
Những  từng    nổi mười ngàn tệ tiền tài trợ cho , rốt cuộc  bán căn nhà ở huyện với giá năm trăm nghìn, cộng với vay mượn, gom đủ hơn một triệu tệ để mua nhà gần trường học  thành phố.
Tên nhà –  tên Cố Thắng Kiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-thang-lan/chuong-8.html.]
 vô tình  thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu.
Mẹ giải thích:
“Nhà  là để chuẩn  cho em con  học nên mới ghi tên nó.”
“Dù nhà là của em con, nhưng tình yêu của  dành cho hai đứa là như .”
Ha.
Thật là một lời  dối vụng về đến buồn .
  cũng  còn thất vọng nữa .
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách  – phòng ngủ chính là của ba , phòng trẻ con dành cho em trai, còn  một phòng  thành thư phòng.
Mỗi  nghỉ đông, nghỉ hè  về,  sẽ kéo cái giường sofa trong thư phòng  cho  ngủ.
Phòng    tủ quần áo.
Đồ của  cứ gấp  trong vali, trải bên cạnh giường.
Đến khi   trường,   xếp gọn đem .
Mỗi   lơi lỏng, mỗi   buông bỏ,  đều nhắc  nhắc  với chính :
“Cố Thắng Lan, mày  thật mạnh mẽ.”
Họ  buông tay với mày, họ chẳng hề quan tâm mày –  thì mày càng   yêu thương bản  .
Chỉ khi  đủ cao, mày mới  thể thấy cảnh họ gào  hối hận  chân.
Còn nếu mày sa ngã, họ sẽ :
“Đấy, thấy ?”
“ là đổ tiền cho con gái chỉ tổ phí phạm.”
“Đáng lẽ  đừng dồn tâm huyết  nó thì hơn.”
Ba năm – dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi vô cùng.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 cứ nghĩ  còn thời gian để  thêm một đề nâng cao.
Cứ nghĩ  còn thời gian để ôn  một lượt những bài thơ cổ.
Cứ nghĩ  còn thời gian để luyện thêm một đề tiếng Anh.
 kỳ thi đại học vẫn cứ thế mà đến.
Tối  ngày thi,  gọi điện:
“Em con  sốt. Ba con  xin nghỉ .”
“Ngày mai   đưa nó  truyền nước biển, con tự đến điểm thi  chứ?”
Được mà, .
Con quen với việc  lãng quên .
Ngoài cổng trường,  gặp Lý Trình.
Cậu  :
“Cậu  phiền  gần ba năm  đấy. Mấy môn khác   dám chắc, nhưng Toán – ít nhất   135 điểm đấy!”
Trương Lệ từ  lưng bước tới, kéo lấy quai cặp của  :
“Đi thôi! Cậu gây áp lực kiểu gì ? Cứ như điểm Toán 135 là bán đầy ngoài chợ  bằng!”
Cô  kéo Lý Trình  vài bước,  ngoái đầu   với :
“Cố Thắng Lan,  nhất định  !”
 tô đáp án cho câu trắc nghiệm đầu tiên của môn Văn.
  lời giải cho bài toán đầu tiên.
  xong bài  tiếng Anh…
  xong đề tiếng Anh sớm hơn dự kiến.
Lúc  kiểm tra ,  bất chợt nghĩ đến Cố Thắng Kiệt.
Khác hẳn với kiểu nuôi thả đối với ,  luôn kiên quyết cho nó học tiếng Anh từ sớm.