CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 3: Châu âu cổ

Cập nhật lúc: 2024-11-08 05:46:33
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nữa Nhiếp Triều c.h.ế.t lặng.

What?

Anh thấy cái gì?

Sau từ Châu Âu thêm từ cổ thì ý nghĩa đổi .

Đó là Châu Âu thời kỳ từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 16. Nhờ một cuộc vận động văn hóa, tư tưởng mà các lĩnh vực như văn học, nghệ thuật, âm nhạc của Châu Âu đều xuất hiện vô những danh nhân, nhờ đó mà Châu Âu thoát khỏi thời kỳ suy tàn, bước sáng thời kỳ phồn thịnh.

Châu Âu nhiều hoàng tộc nhưng hầu hết đều còn tồn tại nữa. Hoàng tộc còn hiện giờ là mười hoàng tộc do nước Y đầu, lễ nghi của mỗi hoàng tộc đều giống .

Cố Diệp Phi

Chỉ một tư thế bình thường thôi, bất kỳ điểm gì khác lạ, thể là lễ nghi hoàng gia Châu Âu cổ?

Nhiếp Triều hề nghi ngờ lời Phó Quân Thâm .

ấm từng với , là một kẻ ăn chơi trăng hoa thì một điều kiện bắt buộc thông thiên văn, tường địa lý, cho dù chỉ là bày binh giấy thôi cũng , như mới thể chinh phục những mẫu hình con gái khác .

Nhiếp Triều luôn thấy đúng lắm nhưng cũng thể phản bác , chỉ đành khiêm tốn học tập theo.

Cậu ấm ăn chơi trác táng nhất thành phố Hồ lễ nghi hoàng gia Châu Âu đáng để kinh ngạc nhưng em gái nhỏ họ Doanh từ quê lên thì ?

Doanh Tử Khâm mở mắt, vẻ mặt bất kỳ đổi gì. Cô đổi tư thế, tay chống cằm, vô cùng lười biếng : “Đọc sách liên quan.” Phó Quân Thâm tựa , : “Sở thích khác với những bạn nhỏ khác đấy.” Doanh Tử Khâm đáp .

Mười mấy phút , đồ ăn chuẩn xong hết.

Trong Hán Các phòng riêng, mỗi bàn ngăn cách bởi tấm màn màu xanh, cạnh bàn đặt lò hương, tùy theo sở thích của khách hàng, phục vụ bỏ đó những lò đốt hương khác .

Bên cạnh còn cây cầu đá nhỏ bắc ngang qua dòng suối càng tôn lên nét cổ xưa.

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, đôi mắt hấp háy.

Hoa quế, hương thảo, trầm hương, huân hương, đàn hương… tất cả đều là dược liệu tác dụng an thần, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn .

Điều khiển cô bất ngờ là trong lò hương chút linh khí tinh khiết tỏa .

Chỉ một lúc thế thôi cô cảm thấy tinh thần dễ chịu hơn ít .

Doanh Tử Khâm rũ mắt.

Lần đầu tiên cô đến Trái đất là giữa thế kỷ 15.

Linh khí của Trái đất lúc tuy dồi dào nhưng cũng đến mức cạn kiệt như bây giờ, thậm chí linh khí lúc bấy giờ còn thể hấp thụ , nuôi dưỡng một nữ pháp sư nữa.

ngờ sẽ trở Trái đất một nữa. Dù cô vốn chết, thể sống cũng dễ dàng gì. Vì vết thương quá nặng, linh hồn vỡ vụn nên ý thức của cô ngủ quên gần 17 năm, hôm nay mới triệt để tỉnh , khi tỉnh , cảnh ngộ của cô thảm hại.

Thiếu m.á.u trường kỳ khiến thể vô cùng yếu ớt, thậm chí thể là thương tích đầy , chạm là vỡ.

Nếu cô nhiều linh khí hơn để cải thiện thể thì cần tìm ngọc và dược liệu thiên nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-3-chau-au-co.html.]

tiền mà bất kể là ngọc là dược liệu thì đều cần một tiền lớn.

Trước đây cô để dành ít vàng ở Châu u, qua nhiều năm như , hẳn là ngân hàng hồi xưa cũng phá sản , vàng của cô còn nữa. Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Thành phố Hồ nơi vui chơi nào ?”.

“Nhiều lắm.” Nhiếp Triều ngà ngà say, nấc một cái: “Em đến đây lâu như ngoài chơi bao giờ ?”

“Kho m.á.u di động thứ gọi là tự do.”

Nhiếp Triều cứng họng một nữa. “Bạn nhỏ, uống cái .” Phó Quân Thâm đưa cho cô gái một bát canh táo đỏ long nhãn, thấy cô nhận lấy mới tựa ghế trúc: “Năm nay Doanh Lộ Vi thương bao nhiêu ?” Nhiếp Triều ngẩn , tính toán một chút: “Nếu chỉ tính viện thì 20 .” Vừa con , chính cũng giật .

Không ai ở thành phố Hồ Doanh Lộ Vi mắc bệnh m.á.u khó đông, vì thế các thiếu gia, tiểu thư đều cẩn thận bảo vệ cô .

là vợ cưới của Giang Mạc Viễn, tinh thông cầm kỳ thi họa, lòng bậc cha chủ của bốn gia tộc lớn.

Chạm còn chẳng dám chạm, thể để cô thương nhiều như ?

Nhiếp Triều thăm dò: “Đại lão, chẳng lẽ đại lão hiến m.á.u cho cô nhiều đến ư…”

Lời đến bên miệng nhưng dám tiếp. Truyền m.á.u hơn hai mươi , ai chịu nổi chứ?

Doanh Tử Khâm từ từ uống cạn bát canh táo đỏ long nhãn, híp đôi mắt phượng, để bụng mà : “Không chỉ thể thôi .” Lúc sức sống của thể gần như cạn kiệt thì cô tỉnh . Cô hấp thụ linh khí trời đất trong tuyết mà cũng chỉ thể miễn cưỡng khôi phục một chút thì thể thấy thể yếu đến mức nào đấy.

“Ừm, khá .” Phó Quân Thâm vươn tay đưa một tờ giấy cho cô gái, nhẹ cất giọng dịu dàng: “Em thể lập kỷ lục Guinness đấy.”

Mồ hôi lạnh của Nhiếp Triều thi rơi. Anh với Phó Quân Thâm từ bé, hiểu rõ tính cách của đối phương. Một khi vị thiếu gia dùng giọng điệu ôn hòa thế để chuyện thì chứng minh thực sự nổi giận .

Những thế thì chứ?

Nhà họ Doanh nhận con nuôi, cho ăn cho uống chẳng là vì chút m.á.u ? Họ quen những góc tối đằng giới nhà giàu từ lâu , còn chuyện dơ bẩn hơn thế nhiều.

Nhiếp Triều thở dài, gọi phục vụ đến, ân cần : “Đại lão ăn nhiều một chút. Thất thiếu đúng, bồi bổ thể.”

Doanh Tử Khâm đĩa gan heo khó khăn lắm cô mới ăn hết đổ đầy: “…”

Lúc , cánh cửa chạm trổ của Hán Các mở một nữa.

Tiếng bước chân vang lên, một đoàn .

Dẫn đầu là một đàn ông cao to, rắn rỏi, đôi chân bao bọc trong chiếc quần tây dài mà mạnh mẽ. Vẻ mặt lạnh nhạt, tỏa khí chất cao quý, xa cách mang theo sự cuốn hút c.h.ế.t của đàn ông trưởng thành. Dù là phục vụ của Hán Các thì khi thấy đến cũng kìm đôi chút kính nể.

Không ai ở thành phố Hồ mà gương mặt .

Tam gia nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn.

Người thừa kế một của bốn gia tộc lớn, dung mạo địa vị và quyền thế, Người đàn ông mà các tiểu thư danh giá của thành phố Hồ đều lấy chồng. Giám đốc bước lên, cung kính nhưng hèn mọn : “Tổng Giám đốc Giang, bàn mà đặt ở bên , mời theo .”

Giang Mạc Viễn gật đầu, nhấc chân về hướng đó.

lúc , thư ký đang theo đột nhiên bước lên, thấp giọng một câu: “Tam gia.” Nói xong chỉ chỉ về một hướng. Giang Mạc Viễn nhíu mày nhưng đầu , về phía thư ký chỉ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Cô gái gầy gò ghế trúc nghiêng đầu, xảy chuyện gì mà vẻ mặt cô tràn ngập kháng cự. Còn đối diện cô, cũng . Phó Quân Thâm. Danh tiếng của thiếu gia ăn chơi trác táng nhà họ Phó chỉ mỗi kém thôi . Ra nước ngoài ba năm, qua cũng thấy tiến bộ chút nào. Không nhớ đến cái gì, Giang Mạc Viễn càng nhíu mày hơn, sải bước qua, để mấy đằng trơ mắt . Họ đều là khách hàng của Tập đoàn Giang thị, cũng coi như là hiểu tính của Giang Mạc Viễn. Tam gia thành phố Hồ bao giờ thể hiện cảm xúc bên ngoài, chuyện gì thể khiến đổi sắc mặt như ?

“Tam gia dạy dỗ một đứa cháu lời, qua đó một lúc là về ngay.” Thư ký áy náy : “Mời bàn .”

Cháu?

Loading...