Đây chính là kết cục bọn họ tự chuốc lấy.
 
Từ nay, trời cao đất rộng, bọn họ sẽ mang theo hối hận vô tận cùng nghèo khổ, sống lay lắt ở một xó xỉnh vô danh nào đó, tự hành hạ lẫn , cho đến khi c.h.ế.t .
 
Còn , Tạ Tri Điệp,   độ cao bọn họ vĩnh viễn  thể chạm tới, lạnh mắt mà .
 
Vãn Thúy khẽ  phía  : 
 
“Tiểu thư, tất cả  kết thúc .”
 
Ta lắc đầu.
 
“Không.”
 
Ta ngước  về phương Bắc, nơi , là chiến trường nơi Tiêu Trường Dịch đang c.h.é.m g.i.ế.c  ngừng.
 
“Đây mới chỉ là bắt đầu.”
 
Nửa năm , Bắc Cảnh đại thắng.
 
Trấn Bắc Vương Tiêu Trường Dịch, suất lĩnh đại quân khải .
 
Hắn khoác   bộ giáp đẫm m.á.u, cưỡi chiến mã cao lớn, từ cửa Chu Tước  thẳng  hoàng cung, nghênh đón muôn dân tung hô cùng bá quan triều bái.
 
Hôm , khắp kinh thành, vạn  đều bỏ nhà mà , chen chúc  đường chỉ để  tận mắt  thấy.
 
Ta cũng ở trong đám đông, lặng lẽ dõi mắt về phía .
 
Hắn dường như  cảm ứng, ánh  xuyên qua biển  chen chúc, rơi thẳng xuống  .
 
Hắn mỉm  với , nụ  của kẻ chiến thắng.
 
Sau lưng ,  một chiếc xe tù.
 
Trong xe giam, là một kẻ đầu tóc bù xù,  hình tiều tụy, chính là thiền vu bại trận của địch quốc.
 
Khoảnh khắc ,  hiểu rõ, phần “đại lễ” mà Tiêu Trường Dịch từng hứa ban cho  rốt cuộc là gì.
 
Ngày đại hôn, giờ lành  điểm.
 
Lần ,   biến cố,   sóng gió.
 
Mười dặm hồng trang, từ Tạ phủ trải thẳng tới phủ Trấn Bắc Vương. 
 
Cả kinh thành, dân chúng ùn ùn kéo  xem hôn lễ thịnh thế .
 
Ta khoác   giá y do chính hoàng hậu ban, đầu đội phượng quan,  trong khuê phòng.
 
Trái tim , bình lặng như mặt nước.
 
Đội ngũ nghênh  đến đúng giờ.
 
Tiêu Trường Dịch tự  đá tung cửa kiệu, đưa tay về phía .
 
Hắn   giáp trận, mặc hỷ phục đỏ thẫm, khí thế oai hùng.
 
“Ta tới đón nàng.” 
 
Giọng  trầm thấp như thường, song  thêm một nét dịu dàng mà  đây   từng  thấy.
 
Ta đặt tay  lòng bàn tay .
 
Bàn tay , to lớn, ấm áp, chai sạn vì năm tháng cầm đao.
 
Bái thiên địa, bái cao đường.
 
Chúng   đưa  động phòng.
 
Đèn hỷ đỏ rực, cả gian phòng tràn ngập hỉ khí.
 
Hắn vén khăn hỷ đỏ,    ánh nến, ánh mắt sâu như biển.
 
“Đẹp lắm.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-thu-tat-bao-svxo/10.html.]
 
Hắn khẽ .
 
Ta mỉm : 
 
“Vương gia  , e là  chỉ  ?”
 
Hắn gật đầu, từ trong n.g.ự.c lấy  một vật.
 
Đó là một con ấn.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hình phượng, đúc từ vàng ròng.
 
“Đây là gì?” 
 
Ta hỏi.
 
“Lần  bản vương đại thắng, thánh thượng vui mừng vô cùng. Người hỏi bản vương   ban thưởng điều gì. Bản vương chỉ xin một thứ.”
 
Hắn đem ấn phượng đặt  tay .
 
“Hoàng thượng  phong, Siêu Nhất Phẩm, Hộ Quốc phu nhân. Kiến quan cao một bậc,  quyền điều động ba nghìn  binh  trướng bản vương. Lên  thể tấu thẳng long đình, xuống  thể giám sát bách quan.”
 
Ta nắm lấy ấn phượng nặng trĩu , lòng bàn tay bỏng rát.
 
Đây  còn là sủng ái, đây là… quyền thế ngập trời.
 
“Vương gia.” 
 
Ta  , từng chữ từng câu: 
 
“Ngài rốt cuộc  gì?”
 
Hắn , bàn tay vuốt lên gương mặt , ánh mắt nóng rực.
 
“Ta   ,  thích sự tàn nhẫn của nàng.”
 
“Kinh thành  là một vũng nước đục, hậu cung càng là chốn ăn . Bản vương quanh năm chinh chiến,  thể bảo hộ nàng chu .”
 
“Cho nên,    nàng  một đóa hoa yếu mềm cần  che chở.”
 
Hắn  , tham vọng và chiếm hữu trong mắt  còn giấu giếm.
 
“Tạ Tri Điệp,   nàng trở thành thanh kiếm sắc bén nhất thiên hạ,  nàng trở thành phượng, cùng  sóng vai.”
 
“Ta  thiên hạ ,  ai dám khinh nàng, nhục nàng.”
 
“Ta  nàng  bên , cùng  ngắm  giang sơn vạn dặm, nghiệp bá ngàn thu.”
 
Ngọn lửa đỏ bập bùng nhảy múa.
 
Ta   nam nhân  mặt, kẻ đem quyền thế cùng ái tình, dùng cách bá đạo nhất mà đặt hết  mặt .
 
Ta .
 
Thì , vòng vo một vòng lớn như , hủy một mối hôn, diệt một gia tộc, đấu với một triều đình…
 
Thứ    cuối cùng, chẳng  một phu quân, mà là một kẻ đồng mưu.
 
Một kẻ, cùng  đồng nắm càn khôn.
 
Ta chủ động tiến lên, hôn lên môi .
 
Cũng  thôi.
 
Ái tình  thể hư vô, nhưng quyền thế, vĩnh viễn  lừa dối.
 
Phượng quan ,  đội .
 
Thiên hạ ,  nhận .
 
- Hoàn văn -