Đêm động phòng của bọn họ, trải qua trong tiếng đập phá và lời nguyền rủa lẫn .
 
Hầu phu nhân, ồ, giờ là Lục phu nhân, tức bệnh.
 
Tân thế tử Lục Chẩm Khê, ngay trong đêm dọn  biệt viện, cắt đứt quan hệ với bọn họ.
 
Một gia tộc từng thịnh thế, từ đây phân tán sụp đổ.
 
Những tin tức , như từng bông tuyết,  ngừng truyền đến tai .
 
Ta lắng , thỉnh thoảng  khẽ, tâm tình  chút gợn sóng.
 
Cảm giác , giống như  xem một vở kịch của  khác, kịch hạ màn, cũng liền tan .
 
Lại nửa tháng .
 
Lục Chẩm Qua thế mà  sai  đưa tới cho  một phong thư.
 
Vãn Thúy đem lá thư tới, vẻ mặt đầy chán ghét.
 
Ta mở , bên  chỉ  mấy dòng chữ nguệch ngoạc,      trong lòng giằng xé đến mức nào.
 
Hắn   sai ,    nên để mỡ lợn che mờ mắt,   bây giờ mới hiểu ai mới thật sự đối  với .
 
Hắn   hối hận .
 
Hắn hỏi , còn  thể…   như xưa  .
 
Ta xem xong, mặt  chút biểu tình, đưa tờ giấy tới gần ngọn nến.
 
Ngọn lửa đốt dần mặt giấy,  nhanh thôi, những câu chữ dơ bẩn   hóa thành một làn khói xanh, tan   khí.
 
Quay  như xưa?
 
Dựa  cái gì?
 
Khi   một lòng vui mừng,  coi  như giày rách. 
 
Nay  đường cùng lối tận,    về tìm   đường lui?
 
Lục Chẩm Qua,  cũng quá coi trọng bản   .
 
Ta  diệt sạch gia tộc , hủy  tiền đồ , bắt  cưới   “yêu” nhất, cũng khiến   mang xiềng xích cả đời.
 
Hắn  cảm tạ .
 
Cảm tạ   thực sự lấy mạng .
 
Một tháng , trong cung  truyền  tin tức.
 
Hoàng hậu nương nương triệu   cung,   mấy vị thanh niên tài tuấn  giới thiệu cho  nhận .
 
Trong đó,  cả vị Trấn Bắc Vương trẻ tuổi mà  chiến công hiển hách.
 
Mẫu   kích động suýt ngất, nắm c.h.ặ.t t.a.y     :
 
“Con gái của , rốt cuộc cũng khổ tận cam lai .”
 
Ta  chính  trong gương.
 
Dung nhan vẫn như xưa, nhưng ánh mắt    khác biệt.
 
Sự ngây thơ  phai,   đó là sương gió đọng , cũng  mũi nhọn giấu kín.
 
Ta khẽ vuốt gương mặt , thì thầm:
 
“ .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-thu-tat-bao-svxo/6.html.]
“Mọi thứ, mới chỉ  bắt đầu.”
 
Con đường phía  còn dài,  lẽ vẫn nhiều phong ba.
 
  ,  sẽ sống cho chính .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Tay nắm chuôi kiếm, lòng chứa càn khôn.
 
Thần ngăn g.i.ế.c thần, Phật cản g.i.ế.c Phật.
 
Mẫu    khổ tận cam lai.
 
Ta  thấy,  chỉ  mới bò  khỏi vũng bùn, phủi sạch bùn đất  , chuẩn  bước  một bãi săn hoa lệ hơn, cũng hiểm ác hơn.
 
Yến tiệc thưởng hoa của Hoàng hậu  tổ chức tại ngự hoa viên.
 
Khắp vườn xuân sắc, nhưng cũng  sánh bằng những gương mặt tươi  của đám nữ tử .
 
Các nàng ngoài mặt trong sáng, nhưng ánh mắt  dò xét,  thương hại,  hiếu kỳ, song nhiều hơn vẫn là đánh giá.
 
Đánh giá một món hàng  mới  dán lên cái giá mới.
 
“Tri Điệp,  đây,  cạnh bổn cung.” 
 
Hoàng hậu  mặc phượng bào, quý khí bức , vẫy tay gọi .
 
Ta cất bước nhẹ nhàng,  xuống bên cạnh bà.
 
Hoàng hậu kéo tay , vỗ nhẹ, ánh mắt ôn hòa, nhưng lời  là  cho tất cả những  ở đây :
 
“Hài tử  chịu uất ức to lớn,  mà vẫn  tấm lòng khoan dung, lấy của hồi môn  cứu tế nạn dân, quả thật là gương mẫu của nữ tử Đại Chu chúng .”
 
Một phen lời lẽ,  định tính cho .
 
Ta là kẻ chịu khổ,  là  đại thiện,  phẩm hạnh cao khiết.
 
Từ nay về , ai còn dám đem chuyện hôn sự  hủy  để công kích , chính là đối nghịch với Hoàng hậu, đối nghịch với “đức hạnh” mà hoàng gia đề xướng.
 
Ta rũ mi mắt, dịu giọng :
 
“Nương nương quá khen. Quốc gia , gia đình , bá tánh lầm than, Trị Điệp nào dám quên.”
 
Nước chảy  rò, phong thái hiện rõ.
 
Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ hài lòng,  liền chuyển lời:
 
“Bổn cung hôm nay mời mấy vị thanh niên tài tuấn đến, cũng  cho các ngươi những cô nương  dịp quen . Duyên phận vốn khó  .”
 
Tim  khẽ siết ,  kịch chính sắp đến.
 
Rất nhanh, mấy thanh niên mặc quan phục hoặc gấm y,  sự dẫn dắt của thái giám, bước  hoa viên.
 
Ai nấy đều phong thần tuấn lãng, xuất  hiển hách, là mộng tưởng của bao tiểu thư đang chờ gả.
 
 ánh mắt     cuối cùng hút chặt.
 
Hắn vận một  vương huyền bào,  hình thẳng tắp như tùng, đường nét gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt như sâu hồ băng tuyết.
 
Chỉ là tùy ý  đó,   một luồng khí thế ngăn   gần tràn thẳng .
 
Trấn Bắc Vương, Tiêu Trường Dịch.
 
Người mới hai mươi bốn tuổi, nhưng  c.h.é.m g.i.ế.c khắp nơi bắc địa, khiến quân địch  danh  run.
 
Hoàng hậu  :
 
“Trấn Bắc Vương  từ biên ải trở về báo cáo, ngày thường rồng thấy đầu  thấy đuôi, các tiểu cô nương hôm nay quả thật  phúc.”