Ba ngày.
 
Ta cho Lục Chẩm Qua ba ngày, để  tự diễn một màn   tương tàn, mẫu tử đoạn tuyệt.
 
Ba ngày ,  sống ung dung tự tại. 
 
Mỗi ngày hoặc là thưởng , hoặc là  mẫu  hân hoan chuẩn  cho  sính lễ mới.
 
Bà dường như  quên sạch những ngày gió tanh mưa m.á.u, trong lòng trong mắt đều chỉ  việc hôn sự của  cùng Trấn Bắc Vương.
 
Bà , Tiêu Trường Dịch là bậc  hùng cái thế, là lang quân  nhất của .
 
Ta chỉ khẽ ,  .
 
Lang quân?
 
Có lẽ . 
 
Ít nhất,  là một thanh đao đủ sắc bén,  thể giúp  c.h.é.m sạch  gai góc ngăn trở. 
 
Như thế là đủ.
 
Chiều tối ngày thứ ba, Lục Chẩm Qua sai  đưa đến một chiếc hộp.
 
Trong hộp, lặng lẽ  một xấp thư từ và chứng phiếu  ố vàng.
 
Đó là lễ đầu hàng  dâng lên.
 
Là lưỡi đao  tự tay chặt đứt con đường sống cuối cùng của gia tộc .
 
Ta thậm chí  thể tưởng tượng , ba ngày qua Lục phủ là địa ngục nhân gian  .
 
Hắn cùng   đầy dã tâm  xé rách mặt mũi thế nào.
 
Hắn cùng  mẫu  thiên vị đến tận xương tủy  đoạn tuyệt thế nào.
 
Cuối cùng,  chọn bảo  tính mạng của phụ  và chính .
 
Hắn chọn phản bội.
 
Vãn Thúy  chồng giấy tờ , cả bàn tay run rẩy:
 
“Tiểu thư… …  thật sự…”
 
“Chó  dồn ép còn  nhảy tường, huống chi là ?” 
 
Ta khép hộp , giọng thản nhiên.
 
“Hơn nữa, Lục Chẩm Qua  từng là thứ xương cứng gì. Hắn yêu nhất, vĩnh viễn chỉ  bản  .”
 
Đêm ,  đem chiếc hộp đến phủ Trấn Bắc Vương.
 
Tiêu Trường Dịch xem xong, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng khó thấy.
 
“Mượn đao g.i.ế.c , nhất cử lưỡng tiện.” 
 
Hắn ném hết đống thư từ  lò lửa:
 
“Không chỉ lấy  chứng cứ, mà còn khiến nội bộ bọn chúng triệt để tan rã. Tạ Tri Điệp, ngươi còn độc ngoan hơn bản vương tưởng.”
 
“Vương gia quá khen .” 
 
Ta nhạt giọng: 
 
“Ta chỉ là   học  mà thôi.”
 
Quan trường, chẳng  chính là như  ? 
 
Ngươi c.h.ế.t  sống, tấc đất tấc vàng.
 
Ngọn lửa hắt bóng   gương mặt, lúc sáng lúc tối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-thu-tat-bao-svxo/9.html.]
“Ngày thành , định  mùng tám tháng .” 
 
Hắn bỗng .
 
“Sao gấp ?”
 
“Đêm dài lắm mộng.” 
 
Hắn  , ánh mắt sâu thẳm: 
 
“Ngày mai bản vương  về Bắc Cảnh, nơi đó còn một trận ác chiến. Đợi bản vương khải , sẽ tới cưới ngươi.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta khẽ gật đầu: “Được.”
 
“Ngươi  sợ ?” 
 
Hắn hỏi.
 
“Sợ gì?”
 
“Sợ bản vương, c.h.ế.t nơi sa trường.”
 
“Vương gia  đùa .” 
 
Ta  thẳng  , khóe môi khẽ nhếch:
 
“Nếu vương gia c.h.ế.t, tất cả vốn liếng  đặt cược chẳng  thành tro bụi ? Vậy nên, vì , ngài nhất định  sống mà trở về.”
 
Hắn khựng  một thoáng,  bật , trầm thấp mà chân thành.
 
Đây là  đầu tiên,  thấy   đến thế.
 
Hắn đưa tay, kéo   lòng.
 
Cái ôm ,  mang dục vọng, mà giống như một lời thề ước.
 
“Tạ Tri Điệp.” 
 
Hắn khẽ  bên tai : 
 
“Chờ . Đợi  trở về,  sẽ tặng ngươi một phần đại lễ thật sự.”
 
Tiêu Trường Dịch rời .
 
 kinh thành, bởi những thứ  để , một  nữa nổi sóng ngập trời.
 
Lục gia xong .
 
Hoàn  xong .
 
Tội danh mưu hại triều thần, ý đồ khuynh đảo triều cục, một khi chứng thực, thần tiên cũng  cứu nổi.
 
Thánh chỉ ban xuống hôm , trời âm u.
 
Lục Chẩm Khê và An Bình Hầu phu nhân  tống  thiên lao, chờ thu xử trảm.
 
Tất cả gia sản,  tịch thu sung công. 
 
Nể tình lão Hầu gia từng  công,  thêm Lục Chẩm Qua “đại nghĩa diệt ”, hoàng thượng “phá lệ khoan hồng”, tha cho Lục gia khỏi tội c.h.ế.t.
 
Lão Hầu gia  giáng  thứ dân, tức giận công tâm, đêm  liền tắt thở.
 
Còn Lục Chẩm Qua,  tước bỏ hết thảy công danh, mang theo  thê  sinh non thể yếu và đứa nhỏ,  đuổi khỏi kinh thành.
 
Hôm bọn họ rời , mưa bụi rơi lất phất.
 
Ta  bên cửa sổ  lâu, tận mắt  thấy cỗ xe ngựa rách nát , lắc lư  con đường quan đạo lầy lội, chầm chậm xa dần.
 
Lục Chẩm Qua   càng xe, áo vải thô sơ, lưng còng rũ rượi, tựa như già  hai mươi năm trong thoáng chốc.
 
Tô Uyển Ninh ôm đứa bé, co ro trong xe, ngay cả đầu cũng  dám ló .