Nhìn Trân Trân và Thị Hoài Minh rời khỏi sân, A Văn và Liễu Chí cũng trở nhà xuống tiếp tục ăn cơm.
Trân Trân và Thị Hoài Minh mang đến ba bát mì, Liễu Chí và A Văn mỗi một bát, còn bát mặc dù nhiều, nhưng một Đậu Đậu cũng ăn hết, thế là A Văn chia nhỏ bát đó , đút cho Mễ Mễ ăn.
Cơm mua ở nhà ăn đúng là còn gì ngon, thế là Liễu Chí cầm đũa lên ăn mì.
A Văn ăn một nửa bữa cơm, bụng cũng no , tuy ngửi mì mùi thơm nhưng cô cũng hứng thú ăn.
Liễu Chí cúi đầu ăn một miếng, nhai nuốt xuống, vội vàng với A Văn: "Mì ăn ngon, em ăn thử ."
A Văn chuyên tâm đút cho Mễ Mễ ăn: "Em ăn no ."
Liễu Chí cô : "Người tự tay đem tới đây, ăn no cũng nếm thử một miếng ."
Thấy Liễu Chí như , A Văn do dự một lúc đặt đôi đũa đang đút cho Mễ Mễ xuống, tự cầm đũa của nếm thử một miếng.
Rất nhiều năm , A Văn cũng quên hương vị nấu ăn của Trân Trân.
Cô ăn một miếng mì sợi, kìm húp một ngụm canh, trong đầu chợt nhớ tới hai cái bánh bao năm đó.
Vào thời điểm đó, sự xuất hiện của Trân Trân còn cô bực bội, nhưng cô vẫn ấn tượng bởi hai chiếc bánh bao .
Mà lúc , sợi mì giống như xoa nhẹ gân trong, ngon đến tận răng.
Nước canh tươi, nhiều hương vị, mà mỗi loại hương vị đều miệng.
Ánh mắt A Văn sáng lên, cô đầu Liễu Chí, nở một nụ : "Thật là ngon."
Đậu Đậu ở bên cạnh cũng phụ hoạ một câu: "Là ăn cực kỳ ngon ạ."
Liễu Chí cô : "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Lần , A Văn ăn nữa, bởi vì một miếng mì cùng nước canh thật sự kích thích khẩu vị của cô .
Cô cầm đũa tiếp tục ăn đến miếng thứ hai, miếng thứ ba, lúc đầu chỉ định ăn vài miếng cho xong, nhưng mãi đến khi ăn hết mì sợi trong bát, uống sạch nước canh, cô mới bỏ đũa xuống.
Đã lâu cô loại cảm giác no và thỏa mãn như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-245.html.]
Đầu lưỡi thỏa mãn, dày cũng thỏa mãn, thậm chí cả tinh thần dường như cũng thỏa mãn.
Cô cạnh bàn ăn nhịn mà ợ lên một tiếng, ợ xong chút ngượng ngùng : "Em ăn no quá."
Liễu Chí cũng ăn no bụng, bàn một lúc mới : "Em nên ăn nhiều một chút mới ."
Bởi vì ngoài tìm Đan Tuệ mất một thời gian tương đối dài.
Liễu Chí ăn cơm xong cũng thể ở nhà lâu, nghỉ ngơi một lát thì ngoài việc với Thị Hoài Minh.
Trên đường tới đơn vị , Liễu Chí hỏi Thị Hoài Minh: "Mì sợi là vợ ?"
Thị Hoài Minh đầu một cái : "Cũng công của , lăn mì đấy."
Liễu Chí: "Không ngờ còn năng lực ."
Mà cũng thực sự tò mò về mì.
Sau khi trò chuyện vài câu với Thị Hoài Minh, lập tức lộ mục đích thực sự của .
Anh với Thị Hoài Minh: "Có lẽ vô duyên khi điều , nhưng cũng còn cách nào khác. Sau nhà nấu cơm, thể nhiều thêm một phần ? Cho vợ ăn , sẽ gửi tiền ăn cho nhà ."
Biết A Văn hiện đang mang thai, cũng thể thấy sức khỏe của cô đặc biệt kém.
Từ món mì sợi đến yêu cầu của Liễu Chí đưa , Thị Hoài Minh tự nhiên thể lý giải logic đằng đó.
trực tiếp đồng ý mà đáp : "Chuyện nếu hỏi vợ , cô nhất định sẽ đồng ý ngay mà cần suy nghĩ, cũng quan hệ giữa cô và vợ mà. bây giờ hỏi , thể trực tiếp đồng ý , về nhà hỏi ý kiến của vợ ."
Liễu Chí hứng thú Thị Hoài Minh: "Không ngờ sợ vợ như , cái dáng vẻ nũng nịu của vợ , ăn nhỏ nhẹ, vẻ dễ tức giận, cũng giống một mạnh mẽ tí nào."
Thị Hoài Minh : " sợ vợ, mà là sự tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với ."
Liễu Chí cũng : "Được, hiểu ."
Trưa nay cả Đậu Đậu và Mễ Mễ đều ăn no bụng.
Sau khi ăn xong, hai chị em đều buồn ngủ, thế là cùng ngủ trưa.
A Văn dọn dẹp bát đĩa nhân lúc bọn họ đang ngủ, đó cô cũng xuống chợp mắt một lúc.