Đan Tuệ mở cửa phòng học, gọi Trân Trân và Thị Hoài Minh ban công: "Cha! Mẹ!"
Trân Trân và Thị Hoài Minh thấy tiếng bèn đầu, Đan Tuệ họ hỏi một câu: "Sao hai tới đây?"
Trân Trân : "Đương nhiên là tới xem con múa ."
Đâu xem cô bé múa chứ, rõ ràng là hai ban công phơi nắng chuyện.
Đan Tuệ nghiêng đầu, hai tiếp tục hỏi: "Vậy con múa ?"
Trân Trân gật đầu: "Vô cùng đỉnh!"
Đan Tuệ khen liền bật .
Cô bé : "Con còn luyện thêm một chút nữa, bây giờ vẫn về."
Trân Trân ừ với cô bé một tiếng: "Con chuyên tâm việc của con, cần quan tâm tới cha ."
Họ là lớn, cô bé là trẻ con, đương nhiên cô bé cần quan tâm tới họ.
Đan Tuệ tiếp tục để ý tới Trân Trân và Thị Hoài Minh nữa, cô bé xoay trở về phòng tập, tĩnh tâm tiếp tục luyện tập.
Để ảnh hưởng tới Đan Tuệ, Trân Trân và Thị Hoài Minh lặng lẽ rời khỏi đây, đến nơi khác dạo.
Gió thổi trong rừng cây, dẫm lá rụng phủ đầy mặt đất, hái một nắm hoa cúc dại.
Thị Hoài Minh cầm một đóa hoa cúc dại giơ lên.
Anh cài đóa hoa cúc dại lên tai của Trân Trân.
Dạo một vòng về tới đại viện đúng lúc sập tối, Đan Tuệ và Đậu Đậu cũng từ cung thiếu nhi trở về.
Ngồi xuống bàn ăn ăn cơm, Đan Tuệ hỏi Trân Trân và Thị Hoài Minh: "Cha , đó hai chơi ?"
Trân Trân bình tĩnh trả lời: "Tùy ý dạo thôi, gì chơi vui ."
Đan Tuệ tin: "Con thấy và cha chơi vui."
Quả thật vui, Trân Trân phủ nhận.
Lúc , Thị Hoài Minh tiếp lời: "Con chăm chỉ luyện tập, thi xong đoàn ca múa cũng sẽ dẫn con ngoài chơi."
Đương nhiên Đan Đồng và Hưng Vũ cũng ngoài chơi với cha , vội : "Chúng con cũng !"
Thị Hoài Minh dỗ xong đứa dỗ đứa : "Đi! Đi hết!"
Đan Tuệ nắm tay của Chung Mẫn Phân giơ lên: "Bà nội cũng !"
Trân Trân : "Bà nội !"
Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, cả nhà vui vẻ ăn cơm chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-350.html.]
Hôm nay, tâm trạng cực kỳ , tắm rửa xong về phòng, trong miệng Trân Trân còn bất giác ngâm nga bài hát.
Ngồi bàn chữ ngâm nga thoa kem dưỡng da.
Thoa lòng bàn tay và mu bàn tay của hai tay, Trân Trân bỗng nhiên nhớ bé trai kéo vĩ cầm ở cung thiếu nhi buổi chiều, trong đầu hồi tưởng nhạc khúc lúc đó, hai tay cô bất giác giơ tư thế kéo đàn.
Trong phòng chỉ cô, Trân Trân chẳng qua tâm trạng nên mới lắc lư chơi.
Chậm rãi đắm chìm trong cảm xúc, cô giả trang thật sự đang kéo vĩ cầm, ngừng đung đưa tư thế, còn nhắm mắt bày biểu cảm cực kỳ say sưa, giống như thật sự âm nhạc đang du dương vai cô.
Lúc đang "kéo" hăng hái, mở mắt , bất thình lình thấy Thị Hoài Minh ở cửa phòng.
Chạm mắt với Thị Hoài Minh, Trân Trân lập tức hổ đỏ mặt, cô vội vàng thả tay xuống hắng giọng, giả vờ từng xảy chuyện gì, tới bên giá sách tiện tay cầm một quyển, lên giường.
Thị Hoài Minh xoay đóng cửa phòng.
Trong mắt nồng đậm ý , tới bên giường xuống.
Ngồi bên giường Trân Trân một lúc, lên tiếng : "Thích vĩ cầm ?"
Ánh mắt Trân Trân đặt sách, kéo căng ngữ khí nghiêm túc : "Chưa từng tiếp xúc, hiểu lắm, chỉ cảm thấy ."
Thị Hoài Minh cô tiếng.
Nghe tiếng khẽ, Trân Trân ngẩng đầu Thị Hoài Minh.
Hai má cô vẫn còn đỏ ửng, Thị Hoài Minh tức giận : "Anh cái gì chứ?"
Thị Hoài Minh thu nụ : "Không ."
Má của Trân Trân càng đỏ, gấp sách trong tay đánh một cái.
Phiền c.h.ế.t , ai sẽ thấy chứ!
Hôm , Đan Tuệ vẫn học.
Sáng sớm cô bé thức dậy trong tiếng gà gáy, rửa mặt ăn sáng xong liền đến cung thiếu nhi.
Trước luyện tập ở cung thiếu nhi nửa tháng như , cũng tới ngày đến đoàn ca múa thi.
Ngày tháng định chủ nhật, hôm đó Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng đưa Đan Tuệ tới đoàn ca múa tham gia thi.
Đương nhiên họ chỉ đưa Đan Tuệ tới cổng đoàn ca múa, bản .
Đan Tuệ tham gia thi trong đoàn ca múa, Trân Trân và Thị Hoài Minh đến trung tâm mua sắm dạo.
Từ đầu tới cuối, họ tạo bất cứ áp lực gì cho Đan Tuệ, dĩ nhiên cũng hồi hộp với kết quả thi của cô bé, trong lòng họ nghĩ cho Đan Tuệ trải nghiệm nhiều, kiếm kinh nghiệm thi cũng đủ .
Bây giờ con còn nhỏ mà, họ cũng vội đưa con ngoài.
Vào đoàn ca múa, nhỏ mấy cũng là trong tổ chức .