Đan Tuệ về phía cô , : "Nhìn thấy ? Đại học sư phạm Bắc Kinh đó."
Đậu Đậu bắt đầu kịp phản ứng, về phía Đan Tuệ chớp mắt thêm vài nữa.
Cô chút hưng phấn quá đà, nhất thời nên thể hiện thế nào.
Đan Tuệ lắc lắc Đậu Đậu hai : "Vui tới mức choáng luôn hả?"
là vui quá tới mức choáng váng.
Sau khi kịp phản ứng , Đậu Đậu lập tức đưa tay che miệng .
Bởi nếu cô che thì khóe miệng sẽ kéo rộng tới mang tai .
Hai quả thực vui vẻ chịu nổi, khi xem xong thông báo trúng tuyển, mua hai hộp kem ly.
Ăn kem ly sân tập, gió mùa hè thổi tới, Đan Tuệ nghiêm túc : "Ở Bắc Kinh chờ em nhé, em nhất định sẽ cố gắng tới đó."
Đậu Đậu trịnh trọng gật đầu: "Ừm!"
Cô Đan Tuệ nhất định thể tiến đoàn ca múa quốc gia.
Tiết mục nhảy của Đan Tuệ còn đăng lên báo, chiếm diện tích lớn một trang bìa.
Trước đó Đan Tuệ chỉ nổi tiếng ở Tây Thành, bây giờ chút danh tiếng khắp cả nước .
Những đứa trẻ ngừng hướng về phía con đường nhân sinh của chính .
Sau khi Đậu Đậu đợi thư thông báo trúng tuyển, quá mấy ngày liền xe lửa tới Bắc Kinh.
Mùa hè Hà Tử Ngôn trở về nhà, ở trường học nhiều sách.
Ngày Đậu Đậu tới Bắc Kinh, tới trạm xe lửa đón Đậu Đậu tới trường học.
Đậu Đậu, Hà Tử Ngôn, Trình Trần đều ở Bắc Kinh nên nguyện vọng tới Bắc Kinh của Đan Tuệ càng thêm mãnh liệt.
Sau khi Đậu Đậu , cuộc sống của Đan Tuệ trở nên càng thêm đơn điệu, mỗi ngày đều cố gắng luyện múa.
Mà trong nội tâm cô cũng chỉ còn một cái ý niệm - Có chí ắt nên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-384.html.]
Hai năm , Đan Tuệ đạt ước nguyện tiến đoàn ca múa quốc gia.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô cùng Đậu Đậu, Hà Tử Ngôn, cùng bước lên xe lửa tới Bắc Kinh.
Ba đều vui vẻ cao hứng, một chút nhớ nhung và phiền muộn khi xa nhà.
Trân Trân, Lý Sảng và A Văn sân ga xe lửa xa.
Cho tới khi trong tầm mắt đều là một , Trân Trân cất giọng chậm rãi : "Đều lớn , đều xa hết ."
Hai Mễ Mễ và Hưng Vũ cố gắng cũng thi đậu đại học nên quyết định bộ đội, tham gia quân ngũ. Đan Đồng thi đậu ngôi trường danh giá mà thích, hai ngày tới trường học báo danh , Tiểu Mạch xa, thi trường đại học tại Tây Thành, cũng tới trường học . Lý Sảng tiếp: "Đi là , cho yên tĩnh."
A Văn : "Tầm tuổi của chúng cũng sớm trải qua điều đó ."
Đúng vậy, bất tri bất giác các cô cũng đều tới ngưỡng 50 tuổi .
Thời gian cũng giống như đoàn tàu , từng chuyến từng chuyến tiến về phía , mang đến những vui vẻ nhưng cũng mang những hoài niệm.
Bọn nhỏ trưởng thành, các cô cũng già .
Rời khỏi nhà ga, ba lập tức trở về nhà mà cùng dạo đường phố.
Hiện tại một năm rưỡi cải cách mở cửa, tư tưởng và kinh tế đều giải phóng ở một mức độ nào đó, đường cũng náo nhiệt hơn nhiều, những quầy bán hàng cũng ngày một nhiều thêm, nơi náo nhiệt cũng nhiều.
Sau hơn mười năm đè nén cũng bắt đầu giải phóng, thế giới từ màu xám biến thành những màu sắc sặc sỡ.
khi những đám lưu manh với những chiếc sơ mi hoa họ mặc , Lý Sảng vẫn là nhịn mà nín thở theo.
Bởi vì những trong đám lưu manh nhàn rỗi mặc sơ mi hoa Hà Tử Nhiên nhà cô .
Nhóm trẻ Hà Tử Ngôn, Đậu Đậu và Đan Tuệ thì cố gắng học tập để đỗ đại học, thì cố gắng luyện múa để tham gia đoàn ca múa quốc gia hoặc là thì bộ đội, chỉ riêng Hà Tử Nhiên từ bỏ công việc định để tiếp tục ăn chơi phóng túng.
Nói đến thật sự là tức giận tới nghiến răng.
So với Trình Trần thua kém hơn cũng coi như xong, nhưng hiện tại so với những đứa trẻ nhỏ hơn cũng thành thua kém.
quả thực cũng cách nào khác, quản nên chỉ thể thuận theo thôi.
Hiện tại Lý Sảng, Hà Thạc chỉ một yêu cầu đối với Hà Tử Nhiên - Không đồn công an là .