Trước đây, gia tộc Kiều là gia tộc lớn nhất ở Lâm An, nhưng theo thời gian, vị trí giàu  nhất Lâm An giờ đây thuộc về gia tộc Tư Mã.
Gia tộc Tư Mã  ba chi, chi trưởng nắm quyền, chi thứ  tài, chỉ  chi thứ ba là ăn chơi vô độ,   nên trò trống gì. Hơn nữa, cặp vợ chồng  chỉ  một  con gái, năm bốn tuổi  ngã và trở thành  đần độn.
Giờ đây, cô gái đần độn   28 tuổi, đến tuổi  gả chồng. Các bác thuộc chi trưởng bèn nảy sinh ý định,  gả cô sang nhà họ Lưu ở thành phố bên cạnh.
Con trai nhà họ Lưu là Lưu Thắng, từ nhỏ   thiểu năng trí tuệ, hơn hai mươi tuổi vẫn  thể tự chăm sóc bản .
Nhà họ Lưu giàu , những gia đình thấp kém họ  thèm , còn những gia đình cao sang   chịu con trai họ.
Vì thế, họ mới nhắm đến nhà họ Tư Mã, cho rằng Tư Mã Tĩnh dù đần độn nhưng xinh ,  hiền lành, tuy đầu óc   linh hoạt nhưng bù    lời, dễ bảo.
Chi thứ ba suốt bao năm nay chỉ  nhận tiền từ gia đình, sống một cuộc đời nhàn hạ. Giờ chi trưởng đề nghị gả con gái họ sang nhà họ Lưu, họ  dám từ chối, nhưng cũng  nỡ lòng.
"Không gả,  gả! Thà rằng  đuổi khỏi gia tộc Tư Mã, chúng  cũng  thể để con gái  lấy một   bằng đứa trẻ!" Phu nhân Tư Mã tức giận .
Vợ chồng họ tuy   thành tựu gì lớn, nhưng cũng   kẻ gian ác.
Con gái họ dù đần độn, nhưng  sự dạy dỗ của họ, cô bé  ngoan ngoãn,   lời.
Tư Mã  nhăn mặt lo lắng: "Nếu tách  khỏi gia tộc,   chúng  sẽ   hưởng lợi từ công ty nữa. Em  chịu  cuộc sống khó khăn   ?"
Phu nhân Tư Mã  con gái đang  chơi búp bê  ghế sofa, gương mặt ngây ngô, cắn răng : "Anh   với đại ca, chúng  tách . Công ty chúng   đóng góp gì, lấy phần tài sản của ,   dù  c.h.ế.t đói cũng  xin họ một đồng!"
Tư Mã Tĩnh   sofa chơi búp bê, mặc chiếc váy công chúa tinh xảo,   chăm chút như một nàng công chúa nhỏ. Trước nỗi buồn của cha , cô    hiểu.
 lúc vợ chồng họ đang phân vân,  giúp việc bước  báo: "Thưa ông bà,  khách đến thăm."
Dù tâm trạng  , Tư Mã  vẫn mời khách  nhà.
Cẩn Triều Triều và Kiều Ân Thư cùng bước . Họ ngay lập tức  thấy Tư Mã Tĩnh đang   sofa. Cô bé như cảm nhận  sự hiện diện của linh hồn,  đầu , đôi mắt trong veo  chằm chằm  Kiều Ân Thư.
Vợ chồng Tư Mã thấy Kiều Ân Thư, lập tức cung kính đón tiếp: "Ngài Kiều, hôm nay đột nhiên ghé thăm,    việc gì?"
Kiều Ân Thư ho nhẹ: " gặp  một vị thần y, chữa khỏi bệnh cho . Nghe  bà  còn  thể chữa  chứng đần độn, nên  đưa bà  đến để khám cho tiểu thư Tư Mã."
Đây là lời họ  thống nhất  đường . Cả Lâm An ai cũng  Kiều Ân Thư là một bệnh nhân kinh niên.
Nghe , vợ chồng Tư Mã đồng thời  sang Cẩn Triều Triều: "Vị  chính là thần y ngài ?"
Kiều Ân Thư gật đầu: " !"
Vợ chồng họ thấy Cẩn Triều Triều còn trẻ,  khỏi nghi ngờ,  gì  thần y trẻ tuổi như .   sắc mặt Kiều Ân Thư lúc , quả thật  .
Phu nhân Tư Mã nắm tay Cẩn Triều Triều: "Không giấu gì cô, con gái  hồi nhỏ  đáng yêu, bốn tuổi  tỏ  thông minh. Năm đó, vợ chồng chúng   ngang một ngôi đền,  đó thắp hương. Ai ngờ về nhà con bé  sốt, bệnh viện cũng  chữa . Chồng  tức giận, cho phá hủy ngôi đền. Sau đó, con bé khỏi bệnh, nhưng trở nên đần độn. Bác sĩ , sốt cao  hỏng não."
"Con gái  xinh  như , giờ đần độn,   đời chỉ trỏ, chê . Nếu   chúng , nó sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nếu cô  thể chữa khỏi cho con gái , chúng  sẵn sàng trả bất cứ giá nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-260-cuu-tu-ma-tinh.html.]
Chỉ cần Tư Mã Tĩnh  còn đần độn, chi trưởng cũng   lý do ép buộc họ gả con.
Cẩn Triều Triều an ủi phu nhân Tư Mã: "Phu nhân đừng lo lắng, để  khám cho cô  , chuyện khác tính !"
Cô bước đến bên Tư Mã Tĩnh. Cô bé  vẻ sợ  lạ,  dậy trốn  lòng .
"Tĩnh Tĩnh ngoan, cô gái xinh   là bác sĩ,  lời bác sĩ thì bệnh mới mau khỏi."
Tư Mã Tĩnh  hiểu ý   bệnh là gì. Cô  bao giờ nghĩ   bệnh.  cô vẫn ngoan ngoãn  trốn nữa.
Cẩn Triều Triều nắm tay cô, cảm nhận  linh hồn cô quả thật thiếu một mảnh. Còn cơ thể Tư Mã Tĩnh  khỏe mạnh,  thể thấy  cha  chăm sóc  chu đáo.
Sau khi khám xong, Cẩn Triều Triều    với phu nhân Tư Mã: "  thể chữa, nhưng cần   tránh ."
Cô  bày trận pháp, đưa linh hồn cô trở về cơ thể.
Phu nhân Tư Mã  , vui mừng gật đầu: " sẽ bảo    ngoài ngay."
Cẩn Triều Triều  Kiều Ân Thư: "Anh ở  giúp !"
Khi    rời , Cẩn Triều Triều lấy  tờ phù, bày một trận dẫn hồn trong phòng khách. Tư Mã Tĩnh ngoan ngoãn   sofa, đờ đẫn  Kiều Ân Thư, dường như cảm thấy  thiết nên  hề sợ hãi.
Khi trận pháp  thành, Cẩn Triều Triều  với Kiều Ân Thư: "Anh   trong trận."
Kiều Ân Thư lo lắng bước  trận pháp. Cẩn Triều Triều lấy  một tờ phù vàng, dùng pháp thuật đốt cháy, ném  trận nhãn, nhanh chóng kích hoạt trận pháp.
Kiều Ân Thư chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mảnh hồn của Tư Mã Tĩnh từ trong cơ thể  bay . Cẩn Triều Triều nhanh chóng kết ấn, dẫn hồn trở về cơ thể Tư Mã Tĩnh.
Tư Mã Tĩnh,  mới còn đờ đẫn, bỗng hít một  thật sâu,   run rẩy. Một lát , cô tỉnh , ngước  Kiều Ân Thư,   Cẩn Triều Triều: "..."
Vân Vũ
Cô xoa đầu đau nhức, cảm thấy cuộc đời Tư Mã Tĩnh như một thước phim lướt qua trong đầu. Ngoài , cô còn  ký ức của Kiều Ân Thư.
...
Kiều Ân Thư,  khi mất  mảnh hồn của Tư Mã Tĩnh, cảm thấy  thở trở nên thông suốt, cảm giác mệt mỏi đè nặng trong lòng cũng biến mất. Như một ngọn núi  dời , sự nhẹ nhõm khiến  say sưa.
Cẩn Triều Triều im lặng chờ họ thích nghi với cơ thể mới. Một lát , Kiều Ân Thư vung tay, vui mừng khôn xiết: "Cuối cùng  cũng khỏi bệnh,  cần uống thuốc mỗi ngày nữa!"
Tư Mã Tĩnh  dậy, bước đến  mặt Cẩn Triều Triều, lễ phép : "Cảm ơn vì  cứu ! Trước đây  luôn chìm trong ý thức của ngài Kiều, cũng là bất đắc dĩ, giờ  thể tỉnh  đều nhờ cô."
"Cô nên cảm ơn  , nếu    ,  lẽ cả đời  cô vẫn là một kẻ đần độn." Cẩn Triều Triều mỉm .
Tư Mã Tĩnh  Kiều Ân Thư, bỗng nhiên má đỏ ửng: "Cảm ơn ,  đây  luôn ở trong cơ thể , thực    rõ tình hình của ."
Kiều Ân Thư giật , ôm ngực: "Cô  những gì?"