Tư Minh Dạ giơ hai tay , vẻ mặt đầy tự tin: "Đang ở tuổi thanh niên trai tráng mà thua cả một ông già lẫn một đứa nhỏ,  hổ quá! Haha!"
Phó Đình Uyên   về, thấy ông nội đang chơi cờ vui vẻ. Anh bước đến chỗ Tiêu Mặc đang   sofa  sách và  xuống bên cạnh.
Tiêu Mặc  sợ Phó Đình Uyên. Dù mỗi  gặp,   đều nở nụ , nhưng nỗi sợ mà  mang  là sự ám ảnh tận sâu trong tâm hồn.
"Phó... Phó !" Tiêu Mặc lắp bắp chào.
Phó Đình Uyên gật đầu đáp lời, cầm lấy cuốn sách  tay Tiêu Mặc, xoa đầu  và : "Học tập quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng  kém. Hôm nay là tiệc gia đình,   đều đang vui chơi, em cũng  chơi ."
Vân Vũ
Tiêu Mặc    trả lời thế nào, chỉ  thể khẽ đáp: "Vâng!"
Phó Đình Uyên ngẩng đầu   bé  cạnh Phó lão gia, gọi to: "Tư Minh Dạ,  đây một chút."
Tư Minh Dạ lập tức  dậy, bước nhanh đến  mặt ,  tươi: "Anh rể,  việc gì thế?"
Trong  mấy đứa nhóc, chỉ  Tư Minh Dạ là  sợ .
Phó Đình Uyên bế  bé lên lòng , chỉ  Tiêu Mặc: "Anh   quen với  ,   em dẫn    chơi nhiều ."
"Ồ!" Tư Minh Dạ cầm lấy cuốn sách Tiêu Mặc đang , những bài toán trong đó  khó,  bé  hiểu gì cả, "Lại một mọt sách nữa. Anh nên nhờ chị Ôn Ngôn dẫn    chơi. Hai  họ đều thích học, chắc chắn  nhiều chuyện để ."
Phó Đình Uyên véo  má  bé trắng mịn như tuyết: "Giao cho em một việc mà nhiều lý do thế? Không  lời  ?"
Tư Minh Dạ đau đến mức kêu ầm lên: "Anh rể, em  lời, em  lời mà!"
"Vậy mới đúng!" Phó Đình Uyên buông Tư Minh Dạ .
Cậu bé nắm tay Tiêu Mặc chạy .
Hai  chạy  khỏi phòng khách lớn, hướng về phía cổng chính.
Tiêu Mặc ghen tị với Tư Minh Dạ vì  bé  thể hòa đồng với tất cả   trong nhà.
"Chúng    thế?" Tiêu Mặc thấy hai   đến cổng, nghĩ thầm: "Không lẽ     chơi với , định đuổi   khỏi nhà để trả thù?"
Tư Minh Dạ   cổng, ngó nghiêng  đường,  đó đầy mong đợi : "Đợi chị về nhà! Tối nay là tiệc gia đình,   đều về đủ cả, chỉ  chị  về. Chúng  đợi ở đây, sẽ là  đầu tiên thấy chị xinh ."
Tiêu Mặc đỏ mặt, hóa    nghĩ  cho  bé.
Không ngờ Tư Minh Dạ dù nhỏ tuổi  chu đáo và hiểu chuyện đến thế.
Cũng chẳng trách  bé là  nhỏ tuổi nhất nhưng   cưng chiều nhất.
Trong lúc hai  trò chuyện, xe của Cẩn Triều Triều từ góc phố rẽ , dừng   cổng.
Tư Minh Dạ nhảy cẫng lên chạy tới, thấy Cẩn Triều Triều bước xuống xe, liền ôm lấy cánh tay cô: "Chị, chào mừng chị về nhà!"
Cẩn Triều Triều  gương mặt chính thái của Tư Minh Dạ,  giọng  vui tươi của  bé, tâm trạng lập tức trở nên  hẳn.
"Em chuyên  đón chị ?" Cô  hỏi.
Tư Minh Dạ gật đầu như gà mổ thóc: "Mọi  đều về nhà , chỉ  chị  về. Hôm nay chị  bận cả ngày  ? Chị là  vất vả nhất nhà chúng ."
Dù nhỏ tuổi, nhưng  bé hiểu  rõ.
Một gia đình lớn như thế , Cẩn Triều Triều  chăm lo cho từng ,  chỉ vất vả mà còn nhiều lúc  tự quyết .
Cẩn Triều Triều mỉm  hài lòng: "Chị  vất vả ,  tài giỏi thì  nhiều thôi. Để chị giới thiệu với em một   mới."
Cô bước sang một bên, Âu Tử Lâm bước xuống xe theo.
Ánh hoàng hôn sắp tắt, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống ngôi nhà cổ, khiến nó trở nên lộng lẫy như một thánh đường.
Âu Tử Lâm chỉ  một   cảm thấy lòng  bình yên lạ thường.
Cảm giác xa lạ với  lạ cũng biến mất, trong đầu chỉ còn  sự thư giãn.
"Xin chào!" Âu Tử Lâm chủ động chào.
Tư Minh Dạ  chằm chằm  Âu Tử Lâm,  gầy gò, cao ráo,  như khúc gỗ,  nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-313-doi-chi-ve-nha.html.]
Cậu bé lịch sự trả lời: "Xin chào, em tên là Tư Minh Dạ!"
Cậu , Âu Tử Lâm, Tiêu Mặc và Giang Lê đều là cùng một loại .
"Thôi, chúng   nhà ." Cẩn Triều Triều  đầu  Âu Tử Lâm: "Sau  ở đây,  gì cần cứ  ."
Cẩn Triều Triều dẫn hai  đến cổng mới thấy Tiêu Mặc.
Cậu   ánh hoàng hôn, vẫn  tự ti, cúi đầu,  bước lên  chuyện nhưng   dám.
Cô mỉm  với : "Em  đón chị, chị  vui. Hôm nay chị đến bệnh viện khám cho các bệnh nhân,  lâu nữa   đều  thể khỏi bệnh và về nhà."
Tiêu Mặc vốn ít , tính cách trầm lặng,  Cẩn Triều Triều  .
Miệng  cứng đờ trả lời: "Chị vất vả !"
 trong lòng bỗng hiểu  lời của Tư Minh Dạ.
Cô  thực sự là  vất vả nhất nhà, bận rộn sớm hôm, cứu giúp  khác khỏi khổ đau.
Thậm chí còn tài trợ cho một học sinh nghèo như , giúp đỡ  , khiến bà   chăm sóc, cuộc sống no đủ.
Cô   như .
Đôi lúc nghĩ ,   hiểu tại  cô    đến thế?
Cậu  xứng đáng với sự giúp đỡ đó ?
...
Vừa bước  phòng khách, khung cảnh náo nhiệt lập tức yên lặng.
Phó lão gia bỏ quân cờ xuống,  ha hả: "Triều Triều về !"
Diễn Ma dẫn   đồng thanh: "Chào mừng phu nhân về nhà!"
Cẩn Triều Triều vẫn nở nụ : "Tốt! Hôm nay   về đông đủ, chị  vui. Đầu bếp chuẩn  dọn cơm , ăn xong chúng   vườn xem kịch."
Tiệc gia đình  thể thiếu các hoạt động giải trí.
Xem kịch,  nhạc, chơi trò chơi, nhận quà đều là những hoạt động   yêu thích.
"Ồ ồ ồ~" Những  từng tham gia các hoạt động và nhận  phần thưởng đều vui mừng khôn xiết.
Cẩn Triều Triều giơ tay  hiệu   im lặng.
Sau đó, cô  về phía Âu Tử Lâm  phía , giới thiệu với  : "Đây là  bạn mới, chị sắp xếp cho   ở tại Triều Hà Viên,   cùng chung sống  một mái nhà,   giúp đỡ  nhé."
"Vâng!" Mọi  đồng thanh đáp.
Âu Tử Lâm mấp máy môi,   gì đó nhưng cổ họng như dính keo,  thể phát  âm thanh.
Cẩn Triều Triều hiểu  sự bối rối của , dẫn  đến  mặt Phó Đình Uyên giới thiệu: "Đây là chồng chị."
"Phó !" Âu Tử Lâm cuối cùng cũng cất  tiếng, giọng run run khi đối diện với Phó Đình Uyên.
Lúc , lòng bàn tay và lưng  đều ướt đẫm mồ hôi.
Phó Đình Uyên gật đầu với ,  đó nắm tay Cẩn Triều Triều,  âu yếm: "Đã đến đây thì yên tâm ở . Đại gia đình đông , nhưng   đều , quen  sẽ  thôi."
Âu Tử Lâm cảm thấy cổ họng tê rần,    gì, chỉ  thể gật đầu lia lịa.
Cẩn Triều Triều  giải vây cho : "Không , em mới đến  quen,     sẽ dần trở thành bạn bè."
Bàn ăn của nhà họ Phó ngày càng lớn, may mà phòng ăn đủ rộng, một bàn  hai mươi  vẫn thoải mái.
Đầu bếp đều là những  giỏi nhất ngành, món ăn    mắt, thơm ngon.
Đông , ăn cơm càng vui,   đều chăm chú  bữa ăn.
Cẩn Triều Triều quan tâm đến Âu Tử Lâm, để   cạnh .