Gương mặt xinh  của Cẩn Triều Triều ửng hồng, cô giơ tay vỗ nhẹ  cánh tay Phó Đình Uyên, "Nghe lời vợ sẽ phát tài, nhớ kỹ nhé."
"Ha ha ha!" Phó Đình Uyên  lớn, "Anh nhớ ."
Anh gọi điện cho  phụ trách thương hiệu trang sức Phó thị, yêu cầu đặt  viên đá quý đó,  đó cử   nước ngoài để đem nó về. Sau khi  tất những việc , tâm trạng Phó Đình Uyên hôm nay vô cùng thoải mái.
"Vợ yêu, hôm nay  tan  sớm, lát nữa  sẽ đưa em đến một nơi tuyệt vời," Phó Đình Uyên  .
Cẩn Triều Triều nhướng mày, "Nơi tuyệt vời nào mà bây giờ mới đưa em ?"
Phó Đình Uyên chỉ  mà  .
Cẩn Triều Triều tưởng rằng họ sẽ  bằng xe, nào ngờ Phó Đình Uyên  chuẩn  sẵn trực thăng. Hai    trực thăng, ngắm  thành phố phồn hoa  chân, tay trong tay nắm chặt.
"Phó Đình Uyên, cái máy bay    vấn đề gì chứ?" Cẩn Triều Triều cảm thấy độ cao  vẫn  đáng sợ.
Phó Đình Uyên đưa tay bịt miệng cô, "Đừng  bậy, trực thăng  hàng năm đều  bảo dưỡng với chi phí khổng lồ. Đây là chiếc  mua một năm , nếu  an ,   dám đưa em lên."
Cẩn Triều Triều   ngoài cửa sổ, những đám mây trắng lăn tăn khiến tâm trạng cô vui vẻ khó tả. Không  vì  trực thăng thú vị, mà vì   bên cạnh.
Chỉ  hai mươi phút , trực thăng hạ cánh xuống một đỉnh núi ngoại ô. Ánh hoàng hôn cuối ngày phủ khắp mặt đất, bầu trời vàng rực hòa cùng sự phồn hoa của thành phố,  từ xa thật sự rực rỡ vô cùng. Cảnh tiên giới cũng chẳng thể sánh bằng.
Phó Đình Uyên nắm tay Cẩn Triều Triều, dẫn cô đến đài quan sát gần đó. Gió nhẹ thổi qua tai, xung quanh là tiếng thì thầm của cây cối, mũi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của ánh nắng mặt trời.
Cẩn Triều Triều nhắm mắt, dang rộng vòng tay, ánh nắng chiếu lên  cô, lên gương mặt trắng nõn, lúc đó cô  như một nữ thần giáng trần. Phó Đình Uyên cũng bắt chước cô, dang tay ôm lấy sự yên bình và  đẽ . Anh nghĩ, con  chỉ cần  tham lam, sẽ  hạnh phúc.
Tiền kiếm  hết, tình yêu bao nhiêu cũng  đủ. Chỉ khi lòng mãn nguyện, tâm mới an.
Từ xa  , hai bóng lưng thẳng tắp như đang ôm trọn cả thế giới.
...
Hai   thoải mái  rìa đài quan sát, phía  là trái cây ướp lạnh. Cẩn Triều Triều ném một trái nho  miệng, đung đưa chân, dáng vẻ giống như một tên lưu manh, khác hẳn hình ảnh quý phái thường ngày. Phó Đình Uyên  cởi áo vest, tay áo sơ mi trắng xắn cao, để lộ cánh tay săn chắc.
"Ăn một trái nhé?" Cẩn Triều Triều  đợi  trả lời,  nhét nho  miệng Phó Đình Uyên.
Anh nhai trái nho ngọt lịm,  véo eo cô, "Ngày nào cũng thấy em ăn, mà chẳng thấy em béo lên."
"Bí quyết là cơ thể em  kén dinh dưỡng,   cái gì cũng hấp thụ," Cẩn Triều Triều  giải thích.
Phó Đình Uyên chỉ  ghen tị. Vóc dáng  của  là nhờ kiểm soát ăn uống và tập luyện.
Sau một hồi đùa giỡn, Phó Đình Uyên nhớ đến chuyện của Bạch Linh, lo lắng  cô, "Anh  điều tra về họ Hải, cha của Bạch Linh là rể nuôi,  họ bắt nạt  ít. Vụ tai nạn năm đó   thể là do  .  chuyện  qua lâu, chứng cứ  còn."
Cẩn Triều Triều dừng tay ăn nho, "Anh  , em   ý tưởng."
Vân Vũ
Phó Đình Uyên âu yếm vuốt mũi cô, "Nói   xem."
"Bạch Linh khát khao tình ,  lẽ tình yêu của  cha cũng  tác dụng." Cẩn Triều Triều vỗ đùi,  dậy, "Em  thể  một buổi lễ, mời cha   về gặp mặt."
Bạch Linh  từng nhận  tình yêu thương từ gia đình, nên mới ám ảnh như . Nếu   rằng cha  vẫn yêu thương , liệu   còn cứng đầu nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-372-de-em-gap-anh-ay.html.]
Phó Đình Uyên ngạc nhiên, "Mười mấy năm , cha    đầu thai?"
"Đầu thai?" Cẩn Triều Triều , "Một ngày  âm phủ bằng một năm trần gian. Cha   mới chỉ    đầy một tháng,   đầu thai nhanh thế?"
Phó Đình Uyên: "..."
Lúc  mặt trời  lặn, ánh đèn thành phố bắt đầu thắp sáng. Phó Đình Uyên gọi trực thăng đến đón họ về. Chỉ hai mươi phút , trực thăng hạ cánh  bãi đỗ  vườn Phó phủ.
Cẩn Triều Triều vội vàng  sân , gặp Diễn Ma và Ngô Tình đang dẫn Bạch Linh . "Tiểu thư,  chủ, hai  về . Sao hôm nay muộn thế?" Diễn Ma hỏi.
Cẩn Triều Triều  ngượng ngùng, "Xin , chúng   việc bận, quên báo ."
Diễn Ma bật , "Cô nhận  và giải thích nhanh thật. Về  thì  yên tâm.    việc đây."
Sau khi Diễn Ma rời ,    phòng khách  xuống. Bạch Linh  , ngủ một giấc, nhưng tinh thần vẫn  khá hơn. Cậu im lặng, dường như càng    chuyện.
Ngô Tình thở dài, "Tỉnh dậy là thế , hỏi gì cũng  .   lời theo  về."
Cẩn Triều Triều gật đầu, "Chị  nghỉ , mấy ngày nay vất vả . Cho chị nghỉ ba ngày."
Ngô Tình chắp tay, cảm động rơi nước mắt, "Chủ tử,  thật  với !" Nói xong, cô chạy biến mất.
Lời  của Ngô Tình là thật lòng, so với  trai, Cẩn Triều Triều đối xử với cô quá . Cho nhân sâm  đành, còn cho nghỉ phép nữa.
Sau khi Ngô Tình , Cẩn Triều Triều  với Bạch Linh, "Ngồi đây chờ, lát nữa  đưa   một nơi."
Phó Đình Uyên  cho   tìm vị trí mộ cha Bạch Linh. Cẩn Triều Triều dẫn   nhà thờ, chuẩn  đồ cúng và dụng cụ  lễ. Sau khi xong xuôi, Phó Đình Uyên mang đồ  xe.
Cẩn Triều Triều gọi Bạch Linh lên xe, cả đoàn cùng xuất phát.
Mộ cha Bạch Linh  ở nơi xa xôi,   đất phong thủy ,  lẽ hậu sự năm xưa   qua loa. Vì là ban đêm, hai   mất một lúc mới tìm  tấm bia mộ  hư hỏng.
"Bia mộ mà cũng  ẩu như thế,   thật   tâm," Phó Đình Uyên lẩm bẩm.
Cẩn Triều Triều , "Đủ thấy họ Hải  coi trọng ông ."
Hai  dọn cỏ quanh mộ, lộ  dòng chữ  bia. Bạch Linh  tên  bia, lâu lâu  phản ứng gì.
Cẩn Triều Triều phủi tay, "Đây là cha . Tối nay đưa  đến, là để  gặp ông ."
Bạch Linh ngẩng đầu, mặt mũi ngơ ngác, "Gặp cha ?"
 cha   c.h.ế.t  mà!
Họ   gặp một   khuất, chẳng lẽ họ định...
" !" Cẩn Triều Triều vỗ vai , nghiêm túc , "Cậu  gặp ông  ?"
Bạch Linh cảm thấy da đầu tê dại, vội lắc đầu, "Không,    gặp.   nghĩ thông , Hải Lan  cần ,  cũng  cần bà . Đừng g.i.ế.c ,  còn  thể  việc..."