Cẩn Triều Triều hoảng hốt, bước tới kéo tay Kim Mộc lên bắt mạch, phát hiện  thể    gì trở ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hỏi: "Em đang  gì thế?"
Kim Mộc trả lời: "Tài liệu mang về từ Giáo sư Pang  , Yến Hồi nghiên cứu một lúc  bỏ đấy. Em  tiếp tục nghiên cứu,  ngờ  khống chế ,  cháy hộp điện áp, may mà  bắt lửa."
Cẩn Triều Triều nhướng mày: "Em hứng thú với thứ  ?"
"Em  thử xem!" Kim Mộc trả lời: "Em  những tài liệu  liên quan đến em, đôi khi  mơ thấy vài mảnh ký ức, nhưng   chỉnh."
Cẩn Triều Triều dùng ánh mắt dò xét  , "Vậy là em nhớ  chuyện xưa ?"
"Chỉ nhớ  vài mảnh nhỏ, cũng    nhớ hết."
Cẩn Triều Triều thở phào, tình trạng của Kim Mộc ít nhất cần nửa năm mới  định.
Áp chế lực lượng tà ác trong cơ thể , đợi khi  nhớ  chuyện xưa, cũng sẽ  ảnh hưởng nhiều đến .
Bởi vì kỹ năng lớn nhất của con  chính là vết thương lành  là quên đau, cuộc sống hạnh phúc hiện tại sẽ xóa nhòa nỗi đau trong quá khứ của .
"Đi thôi, chúng  cùng  vườn dạo chơi. Mấy khóm sen vàng  mới di thực gần đây nở hoa ,  ."
Cô dẫn Kim Mộc và Dư Nam cùng đến khu vườn.
Hiện giờ đang là đầu thu, sen ngoài trời  tàn, chỉ  hoa trong phủ Phó vẫn nở rực rỡ.
Trên mặt nước  xa, hơn chục đóa sen vàng nở rộ,  đỉnh chúng  một vầng cầu vồng bảy sắc,  từ xa, khu vực nhỏ  giống hệt tiên cảnh.
Cẩn Triều Triều dẫn    bên bờ, dùng điện thoại chụp ảnh.
Cô dạy   sử dụng máy ảnh,  thế nào để chụp  những bức hình .
Kim Mộc và Dư Nam lập tức  thu hút bởi những bức hình  đẽ và trị liệu , tích cực thi đua, xem ai chụp  ảnh  hơn.
Diễn Ma mang áo khoác đến choàng lên  Cẩn Triều Triều, "Phu nhân, lúc nãy  , tối nay sẽ về muộn, dặn cô  cần đợi  ."
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-624-on-ngon-ngai-ngung.html.]
"Vâng!"
Cả buổi chiều, Kim Mộc và Dư Nam đều học chụp ảnh.
Vào lúc chạng vạng, những  cần về nhà  lượt trở về.
Cố Bạc từ ngoài  , tìm Cẩn Triều Triều đầu tiên, đưa cho cô một chiếc bánh ngọt ngon, "Đây là con chuyên  mua, là tiệm chị thích nhất, cũng là hương vị chị thích nhất."
Cẩn Triều Triều sáng nay chỉ lẩm bẩm một câu  ăn bánh ngọt,  ngờ  mua về cho cô.
"Cảm ơn!" Cô  , "Vừa đúng đang thèm miếng !"
Sau khi mang thai, cô đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
May mà thể chất cô đặc biệt, dù ăn thế nào cũng  béo.
Cô  ăn một miếng bánh, giây tiếp theo Ôn Ngôn và Phong Túc cũng về.
Trong tay họ cũng xách theo chiếc bánh tương tự.
Mọi   thấy,    , trong mắt Cẩn Triều Triày  là sự dịu dàng.
"Cảm ơn sự quan tâm của  , bây giờ  hạnh phúc lắm."
Cảm giác   khác quan tâm quả là khác biệt.
Phong Túc và Ôn Ngôn bước tới, bao quanh cô bên trái bên  : "Bây giờ chị là bảo bối của nhà , trong bụng còn  một tiểu bảo bối nữa. Sau   việc gì, cứ sai bảo là ."
" , việc nhà đừng  tự  bận tâm nữa, chúng  cũng  cho phép!" Ôn Ngôn  .
Cẩn Triều Trià nắm tay Ôn Ngôn : "Nghe  dạo  em nhậm chức vụ mới, còn thích ứng  chứ?"
Ôn Ngôn   nghĩ đến gì, má bỗng ửng hồng, nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh, "Thích ứng , dù em mới đến, nhưng em tin tương lai sẽ ngày càng  hơn."
Cẩn Triều Triều , "Em tự tin như ,  cũng yên tâm. Nếu  chỗ nào khó khăn   ,  thể hỏi Trương ,    chắc chắn sẽ chỉ cho em."