Phó lão gia cảm động đến mức nước mắt giàn giụa.
Ông thực sự cảm nhận  sự  đổi mà Cẩn Triều Triều mang đến cho gia tộc họ Phó.
Một gia tộc vốn  hiu quạnh, ngay khi cô  đến, lập tức trở nên nhộn nhịp.
Giờ đây ông   ba đứa chắt, cháu gái  còn  nhân duyên  .
Địa vị của gia đình trong giới quyền quý ngày càng lên cao, đằng   còn  sự hậu thuẫn của hơn mười đứa trẻ thiên tài.
Lực lượng , dù đặt ở  cũng  thể xem thường.
Hơn nữa, những năm qua chính ông mới là  hưởng lợi nhiều nhất.
Thân thể dần dần khỏe mạnh, tóc bạc hoa râm cũng  thể biến thành màu đen,  khỏe khoắn,  bệnh tật.
Ông thường cảm thán, kiếp    bao nhiêu việc thiện, kiếp  mới  thể gặp  nàng dâu  như .
 lúc  Phó Đình Uyên từ bên ngoài bước .
Phó lão gia lập tức phản ứng, lau nước mắt, kéo   cửa, “Anh  với , ông  chuyện cần dặn dò.”
Phó Đình Uyên  mặt đầy nghi hoặc, liếc   vợ đang  bình thản bên cạnh.
Cẩn Triều Triều giơ tay  với , dường như cũng  hiểu ý của ông lão.
Trong vườn hoa.
Phó lão gia vỗ  cánh tay Phó Đình Uyên, mặt mày nghiêm túc mở lời, “Ông  cho  , cho dù tương lai  xảy  chuyện gì  nữa,  cũng   phản bội Triều Triều, bằng  ông c.h.ế.t  nhắm mắt.”
Phó Đình Uyên nhướng mày, “Ông  lóc kéo cháu  đây, chỉ vì chuyện  thôi ?”
Vợ của   xinh ,  thông minh,  còn  bản lĩnh.
Cho dù    tỉnh táo, cũng sẽ  phản bội vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-653-long-da-biet-on-khon-xiet.html.]
Phó lão gia tức giận dậm chân, “Anh  chuyện kiểu gì , hai  em các  từ nhỏ   còn cha . Ông  ông của các   kéo các  lớn lên, cuối cùng   còn  bằng Triều Triều. Nói , ông cũng thấy  hổ.”
Già , chẳng còn tác dụng gì.
Phó Đình Uyên thấy ông nội tự ti, liền vươn tay ôm lấy vai ông,  : “Ông nhớ cái  của cô  là  ,  việc ở chỗ Triều Triều, đều rõ ràng như gương sáng. Ông , cứ yên tâm mà an hưởng tuổi già. Hồi trẻ, ông  vì gia đình  mà cống hiến  nhiều, chúng cháu đều   ơn ông. Bây giờ ông nên vui mừng mới đúng,  Triều Triều  như , sẽ đưa gia tộc họ Phó phát triển ngày càng  hơn.”
Phó lão gia lau  giọt nước mắt nơi khóe mắt, cảm khái vạn phần, “Bây giờ hôn sự của Tiểu An cũng sắp thành . Ông đây là vui mừng, hai  em các , đều   kết cục , tương lai   gặp bà nội các , ông cũng  thể thẳng lưng mà .”
“Được   , bây giờ chỉ chờ Tiểu An xuất giá, tương lai ông cũng sẽ  chắt ngoại. Kỳ Tiển Chi   tệ, là một con rể hiền, Tiểu An   Triều Triều chống lưng, chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Phó lão gia trong lòng tự nhiên rõ như .
Ông đây chỉ là cảm thán thôi mà.
Có  cháu dâu  như , trong lòng ông  ơn khôn xiết.
Phó Đình Uyên nắm lấy tay ông nội,  một cách hạnh phúc, “Ông nội, tâm tình của ông cháu hiểu. Đôi khi cháu cũng cảm thấy  thứ  giống như một giấc mơ , gia đình chúng  sẽ ngày càng  hơn.”
Lão gia : “Những năm nay, Triều Triều  từng quên ông. Chăm sóc ông  chu đáo, còn cho ông tiền tiêu vặt. Ông cũng tiết kiệm   ít, lúc nào đó  mang  mua cho Triều Triều vài món đồ mà cô  thích. Con gái mà, sẽ  chê nhiều đồ  đồ chơi vui .”
“Được, lúc nào đó cháu sẽ mua cho cô .”
Lão gia những năm nay tiết kiệm   ít tiền.
Sau khi trở về, ông lập tức đưa thẻ ngân hàng cho Phó Đình Uyên.
Nói thật là ông già , đồ ngon đồ chơi vui ông đều  còn hứng thú để hưởng thụ, giờ ở trong ngôi nhà đầy tiếng chim hót hoa thơm,  thể khỏe mạnh, chính là hạnh phúc lớn nhất của ông.
……
Ba ngày .
Cẩn Triều Triều dẫn theo Phó Đình Uyên và Phó lão gia, cùng  đến dự tiệc.
Vân Vũ
Cha  của Kỳ Tiển Chi, tuy là  bình thường.  cha là thầy giáo dạy học,  là bác sĩ sản khoa trong bệnh viện.