Con Cái Nam Thành [Thập niên] - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-09-20 11:22:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì văn hóa Hồng Kông, Đài Loan truyền bá quá nhanh, chính phủ lo ngại sẽ mang những ảnh hưởng , thế là ban hành "Thông báo về việc ngăn chặn một phong tục lành mạnh", điều đầu tiên chính là cấm xem đài truyền hình Hồng Kông.

Trong chốc lát, những gia đình tivi đều tháo dỡ ăng-ten xương cá dựng lên. Nhà họ Thường cũng dám trái, vội vàng tháo ăng-ten xương cá xuống.

Kể từ đó, sự nghiệp xem phim Hồng Kông của Thường Hoan cắt đứt.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Trong những ngày Sở Lưu Hương, Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình, ba đứa khó bảo gồm Thường Hoan cứ ăn ngon miệng, thở dài thườn thượt một thời gian dài.

Thời gian thấm thoắt trôi, đến tháng Sáu.

Ngày mai là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học khóa thứ tư khôi phục, Thường Mỹ và Tô Chí Khiêm sắp " trận".

Thường Minh Tùng lo lắng đến mức ngủ .

Lý Lan Chi ông trở qua phiền ngủ : "Ông đừng trở nữa, trở nữa trời sáng mất."

Thường Minh Tùng : " cũng ngủ, nhưng ngủ . Hay là dậy thắp hương cho ông bà nội của Thường Mỹ, cầu mong họ phù hộ Thường Mỹ phát huy bình thường, Thường Mỹ là duy nhất của nhà họ Thường hy vọng trở thành sinh viên đại học."

Nghe lời , Thường Hoan liền vui: "Cha thế là ý gì? Chỉ chị con là nhà họ Thường thôi ? Con và Thường Tĩnh chẳng lẽ con của nhà họ Thường ?"

Thường Hoan vì ngủ nghiến răng, mấy ngày nay buộc sàn ở đây. Mặc dù mùa hè sàn khá mát mẻ, nhưng muỗi vo ve bên tai phiền.

Cô bé dậy thắp nhang muỗi, thấy trong phòng ngủ tiếng động, liền áp tai cửa lén, ai ngờ thấy lời , cô bé nhịn , cũng màng đến việc đang lén mà cãi .

Thường Minh Tùng bò dậy mở cửa mắng: "Với điểm bấy nhiêu của con mà còn thi đại học ?"

Ngữ văn ba mươi, toán năm điểm, lý chính trị... môn nào đạt điểm đậu, chỉ tiếng Anh là khá, chín mươi điểm, nhưng với thành tích đó của cô bé, lên cấp ba còn là vấn đề, đừng hòng mơ đến thi đại học.

Còn về Thường Tĩnh, tuy học chăm chỉ và cố gắng, nhưng đứa bé đó đầu óc vẻ , nào cũng chỉ chật vật ở vạch điểm đậu.

Lâm Phi Ngư thành tích , nhưng dù cô bé cũng mang họ Thường, nên hy vọng của nhà họ Thường đều đặt Thường Mỹ.

Thường Hoan còn phản bác, Thường Minh Tùng hạ giọng răn: "Còn ngủ? Nếu ồn đến chị con, đừng hòng tiền tiêu vặt!"

Thường Hoan lườm một cái, xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-168.html.]

Thường Minh Tùng đóng cửa , liền thấy Lý Lan Chi đang chằm chằm . Ông tưởng Lý Lan Chi vui vì lời gạt Lâm Phi Ngư ngoài, liền vội vàng giải thích: "Bà đừng hiểu lầm, trong lòng vẫn coi Phi Ngư như con ruột của , nhưng dù con bé họ Lâm..."

Lý Lan Chi cắt ngang lời ông: " hiểu mà, chỉ đang nghĩ đến chuyện Phi Ngư lên cấp ba thôi. Với thành tích của con bé, nếu trường cấp ba trọng điểm, cố gắng thêm chút nữa vẫn hy vọng."

Thực đợi Thường Mỹ thi đại học xong, sẽ nhờ Thường Mỹ kèm thêm cho Lâm Phi Ngư, chỉ là lời bây giờ hợp, đằng nào cũng đợi Thường Mỹ thi đại học xong .

Thường Minh Tùng sững : "Bà con bé thi cấp ba trọng điểm ?"

Lý Lan Chi : " toán lý hóa cấp ba sẽ khó hơn nhiều, Phi Ngư học lệch quá, nếu tiếp tục ở trường con em cán bộ, lo thành tích của con bé sẽ càng ngày càng tệ. Trường trọng điểm chất lượng giảng dạy hơn, nên con bé đánh cược một phen."

Nếu Lâm Hữu Thành còn sống, chắc chắn sẽ hy vọng Lâm Phi Ngư thi đậu đại học, tuy còn nữa, nhưng bà thực hiện mong ước đó của .

Thường Minh Tùng gật đầu : "Bà cũng lý, chỉ là nếu thi đậu, Phi Ngư chẳng sẽ ở nội trú ? Có lẽ còn nhỏ quá thì ?"

Lý Lan Chi ngáp một cái : "Đến lúc đó tính , còn chắc thi đậu."

Ngày hôm .

Thường Mỹ dậy, phát hiện bàn ăn ngoài các món ăn sáng khác, còn một phần quẩy, hai quả trứng gà, đặt cùng , giống như một trăm điểm.

Cô bé tưởng chuyện trẻ con như chỉ Thường Hoan, ai ngờ giây phút liền thấy cha cô bé bước .

Thường Minh Tùng thấy cô bé liền : "Lát nữa con nhất định ăn hết quẩy và trứng, ăn xong là sẽ một trăm điểm."

Thường Mỹ giật giật khóe miệng: "Cha, cha mê tín từ bao giờ ? Cha đây tin mấy cái ?"

Thường Minh Tùng gãi gãi đầu : "Bình thường tin, lúc mấu chốt tin một chút cũng ."

Thường Mỹ giật giật khóe miệng: "Hành động của cha như thế gọi là 'nước đến chân mới nhảy' đấy ạ."

Lâm Phi Ngư tiếp lời : "Cũng gọi là 'bình thường thắp hương, đến lúc nguy mới ôm chân Phật'."

Thường Hoan chốt hạ: "Không kịp nữa ."

Thường Tĩnh thấy cha mấy chị đến đỏ bừng mặt, một bên che miệng trộm.

Loading...