Cuộc điện thoại mà Lâm Phi Ngư nhận là do Lý Lan Chi giả bà Lý Hảo gọi. Giọng Lý Lan Chi năm sáu phần giống bà Lý Hảo, vì lo Lâm Phi Ngư sẽ , nên trong lúc gọi, bà để Thường Tĩnh bên cạnh dùng giấy tạo tiếng sột soạt, để nhiễu thính giác và sự chú ý của Lâm Phi Ngư.
Thực , là một “đồng phạm”, dù Lý Lan Chi dặn dò, Thường Tĩnh cũng gan , nhưng Lý Lan Chi vì chuyện mà đặc biệt mua quần áo cho cô bé, còn khẳng định “đóng góp” của cô bé cho gia đình. Khoảnh khắc , cô bé cuối cùng cũng nhận sự công nhận mà hằng mong ước nhưng mãi , điều khiến cô bé một sự thôi thúc .
Lý Lan Chi gật đầu: “Mẹ cũng tin con sẽ , con luôn là một đứa trẻ lời.”
Một nữa nhận lời khen và sự công nhận, Thường Tĩnh thể kiềm chế nữa, cúi đầu lén lút lau nước mắt.
Lý Lan Chi và Thường Tĩnh về đến đại viện, Lâm Phi Ngư và Giang Khởi Mộ vẫn về, nhưng tính thời gian thì cũng sắp , thế là hai xách thịt cá đến bếp tập thể bận rộn.
Những năm , bếp tập thể tuy hình dáng đổi nhiều, nhưng nguồn năng lượng ít đổi theo công cuộc cải cách, từ đốt than ban đầu, đến là đốt ga, từ năm ngoái, nhiều nơi bắt đầu sử dụng ga đường ống để thế bình ga hóa lỏng. Tuy nhiên, việc cải tạo đường ống cho bếp tập thể dễ, nên hiện giờ vẫn sử dụng ga hóa lỏng.
Vì khi nào Giang Khởi Mộ đến, hai rửa sạch thịt cá, thái sẵn, đợi đến là thể cho chảo xào ngay.
Mới rửa rau một nửa thì Chu Thúy Phương bước , thấy Lý Lan Chi đang nhặt rau muống, cô đến xổm đối diện giúp đỡ. Lý Lan Chi vội vàng bảo cô cần nhúng tay, một bà chừng đó rau là , nhưng Chu Thúy Phương hai sẽ nhanh hơn.
Trên mặt Chu Thúy Phương vẫn còn vết bầm tím, tuy đỡ hơn nhiều so với lúc mới về, nhưng kỹ vẫn thể nhận . Ngày hôm đó nhà họ Chu gây gổ, Lý Lan Chi cũng đôi chút, nhưng lúc Chu Thúy Phương nhắc đến, bà cũng tiện khơi nỗi đau của khác.
Một giỏ rau muống nhặt xong, Chu Thúy Phương vẫn ý định rời , cũng nấu cơm. Lý Lan Chi đoán là cô đến tìm , bà sang Thường Tĩnh đang thái khoai môn, dặn dò: “Mẹ khát, Thường Tĩnh con về giúp rót ly nước mang qua đây.”
Thường Tĩnh vội vàng đáp lời, đặt d.a.o xuống rửa tay chạy khỏi bếp.
Lý Lan Chi lúc mới hỏi: “Thúy Phương, cô điều gì với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-317.html.]
Chu Thúy Phương cúi đầu, mái tóc che quầng mắt thâm tím của cô, cô chút ngượng ngùng mở lời: “Chị Lan Chi, nếu chị tiện thì em mượn chị một ít tiền.”
Lý Lan Chi ngẩn , : “Cô cần bao nhiêu?”
Chu Thúy Phương ngờ Lý Lan Chi sảng khoái như , hỏi lý do gì đồng ý ngay. Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ơn : “Cảm ơn chị Lan Chi, em mượn… ba trăm tệ, nếu bên chị tiện, hai trăm, một trăm cũng ạ.”
Thường Minh Tùng gửi về hơn ba trăm tệ, cộng thêm cô nửa năm nay cũng kiếm một ít, giờ cô năm trăm tệ tiền tiết kiệm. Lý Lan Chi suy nghĩ một chút : “ cho cô mượn hai trăm nhé, mấy đứa nhỏ còn học, trong nhà vẫn chừa một ít.”
Chu Thúy Phương: “Cảm ơn chị Lan Chi, cảm ơn chị, tiền em nhất định sẽ trả chị càng sớm càng !”
Cô nhà họ Trương sẽ đòi bao nhiêu tiền, đề phòng bất trắc cô mang theo nhiều hơn một chút. Chu Quốc Văn và Chương Thấm hai vợ chồng Thâm Quyến khởi nghiệp, chỗ nào cũng cần tiền, họ quá đủ cho cô , nên cô mới bất đắc dĩ mượn Lý Lan Chi.
Còn những khác trong nhà, cô từng nghĩ đến việc mượn họ, cô thực sự họ từ chối một nữa.
Lý Lan Chi vỗ vỗ mu bàn tay cô : “Đừng vội, tiên đưa hai đứa nhỏ về là quan trọng. Sau để hai đứa nhỏ đều mang họ Chu của cô, cắt đứt quan hệ với bên , tránh họ tìm đến.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Không đón về nữa .” Cổ họng Chu Thúy Phương nghẹn như bông gòn, “Tiểu Nữu … c.h.ế.t đuối sông bốn năm .”
Đồng tử Lý Lan Chi co rút, vẻ mặt bà tràn đầy kinh ngạc: “Sao thế ?”
Chu Thúy Phương đột nhiên bùng nổ những tiếng nức nở đau thấu tim gan: “Em với con bé, tất cả là của em, em nên để nó một ở quê, em đáng lẽ mang nó cùng, nếu lúc đó em mang nó cùng thì nó …”
Lý Lan Chi chợt nhớ năm năm , bà, Lưu Tú Nghiên, và Chu Thúy Phương ba thuyền nhỏ sông Châu Giang, trong tiếng mái chèo khua nước, lúc đó Chu Thúy Phương đôi mắt sáng rực đến đáng sợ: “Đợi đón Tiểu Nữu về, việc đầu tiên là dẫn nó đến uống món nóng hổi , cho thêm gấp đôi lát cá nữa.”