CON CHÓ ĐỘI NÓN MÊ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:09:25
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau câu của bác Vương, c.h.ế.t lặng. Cả căn phòng như rút hết thở, chỉ còn tiếng mưa bên ngoài đập từng trận nặng nề lên mái tôn.
chiếc nón lá nhỏ quầy pha chế. Nó im lìm, khô ráo, nhưng khi lâu, cảm giác dây quai bằng gân khẽ co như những con đỉa sống ngọ nguậy.
lùi thêm nửa bước.
“Bác… ý bác là ‘nó chọn cháu’?” - hỏi, giọng nhỏ đến mức chính cũng khó .
Bác Vương vẫn trả lời ngay. Bác cứ trong bóng mưa mờ, chiếc nón với ánh mắt của thấy thứ nên xuất hiện.
Một lúc lâu, bác mới :
“Nếu nó để nón, nghĩa là nó coi cháu như… chủ mới.”
rùng .
“… con ch.ó c.h.ế.t .”
“Ừ,” bác đáp khẽ. “Nó c.h.ế.t từ ba năm . thứ còn đơn giản là ‘hồn’. Nó… chỉ là vong ch.ó . Người kể thứ khác sống bám thể xác nó. Bởi thế nó mới còn đội cái nón .”
nuốt nước bọt.
Một luồng gió lạnh tạt qua, mang theo mùi ẩm ướt của rêu và đất. Bác Vương kéo sát áo mưa hạ giọng:
“Cháu , cái nón lá nhỏ đó vốn do bà chủ tự tay . Bà thương con ch.ó như con, cũng đội nón cho nó. Khi bà mất, kể rằng con ch.ó c.ắ.n quai nón, chịu rời. Đến lúc nó xe cán, cái nón vẫn dính chặt đầu nó như … vá thành da.”
Bác dừng , với ánh mắt khó đoán:
“Người tin… cái nón đó giữ một thứ gì của bà chủ. Cả yêu thương lẫn oán khí.”
cảm thấy tay run lên, kiểm soát .
“… tại chọn cháu?”
Bác Vương nhíu mày, chậm rãi lắc đầu:
“Không ai nó chọn dựa cái gì. điều chắc chắn: ai nó chọn… thì nó sẽ theo đó, rời.”
Gió mạnh thổi qua, mái hiên kêu lạch cạch. Trong khoảnh khắc , cảm giác như lưng ai đang sát, thở đều đều gáy. phắt . Góc phòng nơi con ch.ó từng xuất hiện tối hơn bình thường, tối đến mức ánh đèn cũng chạm .
Bác Vương lên giọng gấp gáp:
“Tiểu Ôn, cháu bác kỹ nhé. Tối nay tuyệt đối đừng để cái nón trong quán. Đừng bỏ , đừng để nó một .”
“Tại ạ?”
“Vì nếu cháu để nó …” bác sâu mắt , “nó sẽ tự tìm cháu.”
nổi hết da gà.
“Bác bảo cháu… đem nó về nhà á?”
“Không còn cách khác.”
định điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn . Trong giây lát, tưởng như từ trong bóng tối một tiếng “tách” nhỏ, như móng chân chạm nhẹ xuống sàn gạch.
rùng .
Bác Vương tiếp lời:
“Ngoài mưa lớn. Chỗ bác thì đang cúp điện. Cháu thể qua nhà bác tối nay, ở một .”
đồng ý ngay lập tức, nhưng khi tay với đến chiếc nón quầy, một điều kỳ lạ xảy .
Dây quai nón… lạnh buốt. Lạnh đến mức như đang chạm kim loại để trong ngăn đá. Và trong khoảnh khắc đó, hình ảnh con mắt đục trắng của con ch.ó đen lóe lên trong đầu . Đôi mắt như đang chằm chằm từ một góc nào đó của gian phòng.
hít sâu, nhấc chiếc nón lên, cảm giác lạnh lan dọc bàn tay, như thứ gì đang bò trườn qua từng kẽ ngón.
nuốt khan:
“Được… cháu sẽ đem theo nó.”
Bác Vương thở dài nhẹ nhõm, lưng , khi bước ngoài hiên, bác dừng , một câu nhắc nhở:
“Đi bác, tuyệt đối đừng sang bên con hẻm.”
cau mày:
“Vì… ạ?”
“Con ch.ó ở đó nhất.”
Cổ lạnh toát.
siết chặt chiếc nón, bước cửa, cố thẳng, liếc sang dù chỉ một .
khi cánh cửa quán khép , gió thổi sang, và từ cuối con hẻm, thấy tiếng móng chạm xuống nền xi măng:
Tách. Tách. Tách.
Chậm rãi, đều đặn. Như thể nó rõ rằng đang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-cho-doi-non-me/chuong-3.html.]
Mưa vẫn xối xả suốt dọc con hẻm, ánh đèn đường loang loáng mặt nước đọng như những con mắt mở to chúng qua. sát lưng bác Vương, tay ôm chặt chiếc nón lá lạnh như đá.
Tiếng “tách tách” khi nãy vẫn còn ám trong tai . cố bước nhanh, càng nhanh càng , nhưng mỗi bước chân nặng hơn vì cảm giác thứ gì đang lê theo phía .
“Đừng !” bác Vương nhỏ, . “Đừng bao giờ lúc nó đang theo.”
nghẹn họng.
“Bác… thấy nó ?”
Bác đáp, nhưng đôi vai bác khẽ run, dù trời lạnh đến mức đó.
Khi tới cổng nhà, thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi nhận : căn nhà tối đen. Không tiếng TV, tiếng quạt, cũng ánh sáng. Chỉ một bóng tối đặc quánh, nặng nề như gian lấp kín.
“Điện ?” hỏi.
“Ừ… chắc do mưa.” bác đáp, nhưng giọng tự nhiên. “Vào . Thắp đèn dầu tí là sáng.”
bước , mang theo chiếc nón. Không hiểu , càng đến gần ngưỡng cửa, chiếc nón càng lạnh hơn, đến mức lạnh tỏa n.g.ự.c khiến rợn .
Cánh cửa đóng lưng cạch một tiếng, trong bóng tối, bác Vương lục tìm bật lửa. tiếng soàn soạt của áo mưa, tiếng loạch xoạch của ngăn kéo. Sau một chuỗi tiếng động , ánh sáng vàng nhạt cũng bùng lên từ cây đèn dầu.
Và đó là lúc thấy, căn nhà hề dấu hiệu của một cúp điện bất ngờ: Không chén bát ăn dở, đồ dùng bỏ lộn xộn, sinh hoạt và .
Mọi thứ gọn gàng quá mức, giống như ai ở, hoặc dọn sạch dấu vết. nuốt nước bọt.
“Bác… bác sống một ?”
Bác Vương mím môi.
“Ừ. Một lâu .”
“Còn con chó… của bà chủ cũ?” hỏi, run. “Nó c.h.ế.t cách đây ba năm. Bà chủ lúc đó, là phát bệnh mà c.h.ế.t còn uẩn khúc gì khác?”
Bàn tay đang giữ cây đèn dầu của bác khựng , ánh lửa hắt lên mặt bác, tạo thành những bóng đen kỳ dị. Bác lâu đến mức cảm thấy mất tự nhiên, trả lời:
“Không nên hỏi những chuyện qua , Tiểu Ôn.”
Giọng bác nhẹ, nhưng mạch m.á.u nổi cổ bác giật giật. siết chặt chiếc nón trong tay, vì hỏi:
“Lúc bà mất… bác cũng ở đó ?”
Không khí trong căn nhà chợt lạnh như hé cửa tủ đông, ngọn lửa đèn dầu lập lòe, bác Vương hỏi chậm:
“Cháu ai kể ?”
“Tự cháu… đoán thôi.”
Bác nhíu mày, mắt tối .
“Đừng đoán lung tung.”
dám hỏi nữa.
đúng lúc đó, chiếc nón trong tay bỗng nảy lên, như bàn tay nhỏ xíu bên trong đùa nghịch.
suýt buông rơi, bên lớp gân khô queo , cảm giác âm ấm. Không lạnh như khi còn trong quán, mà là nhiệt, như ai chạm khiến rùng theo bản năng.
Bác Vương , đặt đèn dầu lên bàn.
“Cháu để nón tạm lên ghế. Rồi nghỉ chút .”
đặt chiếc nón xuống, nhưng ngay khi buông tay, dây quai nón từ từ co , cuộn một vòng quanh chân ghế, giống như con rắn nhỏ bò tìm điểm bám. trợn mắt, bước lùi một bước.
“Bác… bác thấy ?”
Bác Vương .
“Đừng nó nhiều. Càng … nó càng cháu sợ nó.”
nín thở, trong nhà bác, thứ gì đó đúng: mùi, bầu khí, ánh mắt bác khi nhắc đến bà chủ cũ.
Và quan trọng nhất, tường, thấy một khung hình cũ phủ bụi. Khi ánh đèn dầu hắt tới, nhận trong ảnh là bà chủ quán , cạnh con ch.ó đen đội nón, phía họ thấp thoáng bóng một đàn ông quen thuộc, chỉ lộ nửa mặt vì góc chụp. nheo mắt, cái cằm, cổ áo sơ mi xộc xệch và cả bóng đen phủ xuống một góc ảnh đó.
Là bác Vương.
cảm giác bàn chân lạnh buốt.
“Bác Vương…” khẽ.
“Bác liên quan đến cái c.h.ế.t của bà chủ cũ ?”
Bác im, trả lời, chỉ bàn tay đang đặt mặt bàn, từ từ siết chặt đến mức nổi lên gân xanh tái. Ngọn lửa đèn dầu chập chờn mạnh, tạt sang một phía như ai thổi. Rồi từ gầm bàn, vọng lên một tiếng động nhỏ.
Tách. Tách. Tách.
Nhịp điệu quen thuộc đến phát ớn lạnh, nín thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực, và trong khoảnh khắc ánh đèn nghiêng sang trái, thấy rõ ngay bàn, một chiếc bóng dài, gầy đang sát chân , như thể mặt từ lâu.