Chúng nó lập tức sa sầm mặt, chúng “xâm phạm gian riêng”.
Chồng tức đến mức cắt đứt quan hệ.
Còn – khi nguôi giận – nghĩ “nhà hoà vạn sự hưng”.
Trên đời ba nào giận con cái mãi?
Huống hồ còn cháu , chẳng lẽ để ngoài chê ?
Thế là khuyên chồng, nào cũng là nhún nhường.
Lúc cần tiền thì một tiếng “ba ” ngọt xớt, còn lúc cần thì đến ranh giới.
Cuối cùng nhân nhượng đến mức chúng chà đạp lên mặt, cả mạng sống của chồng cũng mất.
Nghĩ đến đây, chỉ tự tát mấy cái.
“Sao mặt em chẳng còn chút m.á.u nào thế?” – tiếng chồng lo lắng kéo về thực tại – “Đi, đưa em khám bệnh.”
“Đừng lo, em , chắc dạo chuẩn đám cưới mệt quá.” – trấn an ông.
Chồng xác nhận thật sự , liếc về phía phòng ngủ, khẽ thở dài.
“Hồi đó mua một căn to một căn nhỏ, vốn là định để căn nhỏ nhà tân hôn cho Dương, còn căn to thì vợ chồng ở.
Em thích căn to thì ở đây.
Căn nhỏ để hôm nào sang tên cho tụi nó, thích ở thì bán , thêm ít tiền, cho tụi nó mua nhà tuỳ ý.”
Nói ông hạ giọng:
“ mà em , dù lương hưu thì chút tiền tiết kiệm cũng giấu kỹ, đừng .
Em mềm lòng, cứ nghĩ trong nhà nên bao dung với , nhưng thấy... tụi nó thể dựa .”
Chồng luôn thấu chuyện.
Kiếp trông cháu ngã, liệt giường nửa năm.
Chúng nó đến chuyện đưa tiền, ngay cả tới thăm cũng , chỉ Vương Dương gọi điện hỏi thăm vài câu cho .
Giờ nghĩ , cũng bình thản hơn nhiều.
“Bọn trẻ độc lập thì ba dội gáo nước lạnh?
Nhà cần chuyển tên, tiền cũng cần đưa.
Chúng nó gần 40 tuổi cả , để tự lo . Con cháu phúc của con cháu.
Đi thôi, còn sớm, khám sức khoẻ tổng quát.”
Chồng tưởng đang giận nên cứ an ủi mãi, bảo đừng để trong lòng.
gì thêm, lấy căn cước và giấy tờ, cùng chồng vội vã khỏi nhà.
Trên đường , còn tâm trí suy nghĩ gì nhiều.
Đến khi gần hết loạt xét nghiệm, còn đặc biệt hỏi bác sĩ, xác nhận chồng nguy cơ tim mạch mới yên tâm một chút.
Chồng thấy bất an thì lúng túng vỗ vai , trêu:
“Hồi cưới em đấy nhé, sống với tới 99 tuổi, cùng nắm tay giường mà .
Em yên tâm, sẽ rộng lượng, để em , theo một phút, nhất định để em sợ hãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-dau-muon-giu-ranh-gioi-toi-cung-duoi-chung-ra-khoi-nha/3.html.]
.
Nghĩ tới kiếp ông khi mới 65 tuổi, lòng chua xót.
Thật sức khoẻ hai vợ chồng vốn .
Chỉ vì chuyện của con trai con dâu ngày càng nhiều, ông càng lúc càng vất vả.
Nhất là thời gian liệt vì ngã, ông tiều tụy trông thấy.
Mọi việc đều một tay ông gánh, chăm , trông cháu.
Một ông già ép gắng sức, còn hạ xin bạn cũ ít việc vặt để kiếm tiền.
Mắt mờ cả , vẫn vẽ bản thiết kế.
Thật lúc đó ông lo , tính đường cho .
Tiếc là quá ngu dại, khiến đoạn cuối đời của ông chẳng một ngày yên bình.
Kiếp , đoạn đường còn , chỉ cùng xứng đáng.
Sau khi khám xong ở bệnh viện, ông nhà định chợ mua rau, kéo ông một quán ăn trang trí bên ngoài xuống.
“Tự dưng về nhà gì? Về hầu miễn phí ? Ông tin , ăn xong, thong thả bộ về, tụi nó chắc chắn vẫn .”
Quả nhiên trúng tim đen.
Khi chúng về đến nhà, Vương Dương đang sofa, mặt lạnh như tiền.
Cả toát dáng vẻ đang chuẩn hỏi tội.
Thấy chúng tay trở về, nó lập tức bật dậy, “Giờ mà mua đồ nấu ăn? Ba , rốt cuộc hai ?”
Rồi nó luôn một câu, “Thôi bỏ , tí nữa ngoài ăn cũng . Mẹ, xin Tiểu Nguyệt , cô thu dọn xong hết , thật sự chuyển ngoài, con gì cũng giữ .”
Nói , nó kéo định lôi phòng.
Ông nhà mặt lạnh , định mắng con trai.
Chỉ “bốp!” một tiếng, cả hai bố con đều c.h.ế.t lặng.
Lúc Vương Dương còn đang choáng vì tát bất ngờ, kìm nén nữa, giơ tay tát thêm mấy cái.
Vương Dương hoảng hốt hét lên, “Mẹ! Mẹ gì ?!”
Cửa phòng kéo mạnh , dĩ nhiên Tiểu Nguyệt luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.
nhân cơ hội tát thêm hai cái mặt Vương Dương.
Vương Dương ôm mặt lùi hai bước, mắt đỏ lên, “Mẹ điên ! Mẹ đ.á.n.h con?!”
Tiểu Nguyệt cũng chạy đến bên cạnh nó, hai vợ chồng đều giận sững sờ .
Ông nhà cũng hiểu hôm nay cứng rắn như , nhưng lúc ông hẳn về phía .
“Dương Dương! Con chuyện với kiểu gì ? Mẹ đ.á.n.h con thì ?!”
vung tay — bàn tay nóng rát — lạnh lùng :
“Vương Dương, bình thường ba quá nể con, để con quen cái thói quát tháo cha . Từ nhỏ dạy con tôn trọng lớn là của chúng . Sau mà còn như , thấy một đ.á.n.h một .”
Cú tát , nương tay, mặt nó đỏ bừng trông thấy.
thấy Tiểu Nguyệt kéo nhẹ áo nó, vốn định nổi nóng nhưng Vương Dương cố nuốt giận, mắt đỏ hoe: