Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Con Dâu Trà Xanh Trị Mẹ Chồng Giả Trân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:40:32
Lượt xem: 2,281

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng anh không trách mẹ, mà vào phòng khuyên tôi: "Em đừng giận nữa, mẹ cũng có ý tốt, bà là bà nội của Mễ Bảo, sao có thể cố tình hại cháu."

 

"Dù bà ta nghĩ gì, Mễ Bảo bây giờ đã chịu khổ vì bà ta, nếu anh vẫn thấy mẹ anh oan ức, anh tự đóng bỉm vào ngồi một lúc, chắc sẽ hiểu ra ngay!"

 

8

 

Mẹ chồng đến không mang theo quần áo, chờ chúng tôi mua cho.

 

Ngày thứ hai, tôi đã mua đồ lót và đồ ở nhà cho bà.

 

Dù sao cũng phải giữ vệ sinh khi ở với trẻ con.

 

Nhưng quần áo đi chơi, chỉ có mỗi bộ quần áo bà ta mặc khi đến.

 

Tôi cứ thế phơi bà ra đấy.

 

Cuối cùng, sau một tuần, mẹ chồng không chịu nổi nữa, chủ động đề nghị chúng tôi mua quần áo cho bà.

 

"Thời tiết bên này lạnh lắm, mẹ cũng chẳng mang theo áo khoác."

 

"Mai các con dẫn mẹ ra chợ mua vài bộ nhé, cứ ra mấy chợ đầu mối mua là được."

 

Mẹ chồng liên tục lẩm bẩm, tôi cúi đầu không nói, ánh mắt liếc thấy Sử Văn Bác mặt đen sì, nhìn bà một cái.

 

Không phải là không mua cho bà.

 

Nếu bà mang theo hành lý, ở lại vài ngày tôi cũng sẽ dẫn bà đi mua sắm, sắm cho bà vài bộ.

 

Đó là lẽ thường tình, cũng là hiếu đạo của con cái.

 

Nhưng đúng là, mẹ chồng sợ chúng tôi không mua quần áo cho bà, nên cố tình chẳng mang theo cái nào.

 

Đây chẳng phải là nhét rác vào miệng tôi sao?

 

Bị ép mua và tự nguyện mua, hoàn toàn khác nhau.

 

Thấy chẳng ai lên tiếng, mẹ chồng bắt đầu lau nước mắt.

 

"Già rồi thật là vô dụng, ra khỏi nhà quên cả mang quần áo, chỉ thêm phiền cho con trai."

 

Nghe này, "phiền cho con trai".

 

Tôi cười lạnh một tiếng, coi như đã bày tỏ thái độ.

 

Sử Văn Bác không nghe được nữa, bực dọc nói: "Mua mua mua, mai đi mua ngay được chưa!"

 

Nói xong liền vào phòng ngủ.

 

Tôi hỏi Sử Văn Bác: "Mẹ anh có ý đồ như vậy, anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"

 

"Hiểu hay không thì cũng là mẹ anh, anh biết làm sao được!" Sử Văn Bác nói giận dữ.

 

Tôi đã hiểu, anh ta có cảm xúc và thái độ, nhưng sẽ không có hành động gì.

 

9

 

Sử Văn Bác ghét nhất là đi mua quần áo.

 

Sáng hôm sau trước khi ra khỏi nhà, anh ta thăm dò hỏi tôi: "Hay là em đưa mẹ đi mua quần áo, anh ở nhà trông con nhé!"

 

Tôi gật đầu ngoan ngoãn, đề nghị này đúng ý tôi.

 

Nếu để Sử Văn Bác cái túi thủng đó đi cùng, không chừng sẽ mua toàn đồ đắt tiền!

 

"Được thôi, em đi còn có thể tham khảo ý kiến cho mẹ."

 

Mẹ chồng rõ ràng muốn con trai đi cùng hơn, nhưng tiếc là mấy ngày nay bà để lộ quá nhiều mưu mẹo, thực sự không đủ mặt mũi để con trai lo liệu.

 

Nên Sử Văn Bác cũng chẳng để ý đến bà nhiều.

 

Tôi là người nghe lời mẹ chồng nhất.

 

Cứ theo lời bà, chúng tôi đến chợ đầu mối.

 

Quần áo ở đây, một trăm tệ có thể mua được mấy bộ.

 

"Mẹ, bọn con thường mua quần áo ở đây, vừa rẻ vừa chất lượng."

 

"Mẹ cứ thoải mái chọn, đừng ngại."

 

Mẹ chồng rõ ràng không hài lòng với thiên đường mua sắm này.

 

"Mẹ nghe nói ở Bách hóa Vương Phủ Tỉnh có nhiều đồ đẹp, hôm nào mình cũng đi xem nhé."

 

"Được thôi, quần áo ở đó sang lắm, lần trước mẹ con đến, chỉ một chiếc váy đã tốn hơn 2000 tệ rồi!"

 

Mẹ chồng nghe xong sắc mặt liền đen xì.

 

Thực ra mẹ tôi chưa bao giờ mua váy liền ở Vương Phủ Tỉnh.

 

Tôi cố tình làm mẹ chồng mất khó chịu, ai bảo bà tính toán quá làm chi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-dau-tra-xanh-tri-me-chong-gia-tran/chuong-3.html.]

Mẹ chồng trưng bộ mặt khó chịu, tôi giả vờ không thấy.

 

Cuối cùng bà chọn mãi mới xong.

 

"Lấy bốn bộ này đi."

 

Chủ quán nói bốn bộ ít nhất 160 tệ.

 

Mẹ chồng chậm rãi mở túi, mãi không lấy được ví ra.

 

Đến lượt tôi.

 

Tôi ngăn bà lại.

 

"Mẹ, để con trả, mẹ không cần trả."

 

Mẹ chồng cũng không khách khí, mặt lạnh nhét ví vừa lấy ra một nửa trở lại.

 

Tôi tươi cười bắt đầu lục túi.

 

Lấy ra khăn giấy, chìa khóa, thẻ xe buýt, nhưng duy nhất không có ví.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Chết rồi, con không mang theo ví!"

 

"Không sao không sao, trả bằng điện thoại cũng được." Chủ quán nhắc nhở tốt bụng.

 

"Ôi, điện thoại cũng để quên trên tủ giày!"

 

Chủ quán nhìn tôi, rồi nhìn mẹ chồng.

 

Tôi cũng vô tội nhìn mẹ chồng.

 

Mặt mẹ chồng như tượng gỗ, giận dữ lộ rõ.

 

"Thôi, để mẹ tự trả!"

 

Mẹ chồng vừa móc ví vừa ném tiền ra trả.

 

Đó là câu cuối cùng bà nói với tôi hôm đó.

 

Suốt hai ngày sau, bà không thèm nói chuyện với tôi nữa.

 

Hôm đó tôi cố tình không mang ví và điện thoại, ngay cả thẻ xe buýt cũng không muốn mang.

 

10

 

Thời tiết tháng sáu, nắng thật là gay gắt.

 

Tôi và mẹ chồng đi xe buýt xa tít, rồi lại đi xe buýt về, chân đứng tê cứng.

 

Mẹ chồng thì béo, khi chen xuống xe buýt, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.

 

Về đến nhà, tôi liền la to:

 

"Cuối cùng cũng về được, khát c.h.ế.t đi được!"

 

Tôi cầm cốc nước uống ừng ực.

 

Sử Văn Bác nhìn bộ dạng tội nghiệp của tôi, không nỡ.

 

"Sao thế, hai người không mua chai nước uống à?"

 

Mẹ chồng mặt lạnh không nói, chỉ ngồi trên sofa thở hổn hển.

 

Tôi tội nghiệp nói: "Hôm nay đều tại em, quên mang điện thoại và ví, trên người chẳng có lấy một xu."

 

"Thế mẹ, mẹ cũng không mang tiền à?"

 

Tôi oán hận nhìn mẹ chồng.

 

"Mẹ có mang tiền, tiền quần áo đều do mẹ tự trả, đều tại em không tốt..."

 

Sử Văn Bác quay lại hỏi mẹ: "Mẹ mang tiền mà tiếc không mua chai nước cho Tiểu Nhu sao?

 

"Trời nóng thế này, cô ấy đi xa tít với mẹ, mẹ cũng hay thật đấy.”

 

Một tràng phàn nàn của Sử Văn Bác khiến mẹ chồng bùng nổ.

 

Bà như quả đạn, vụt đứng phắt dậy từ sofa, mắng nhiếc.

 

"Nó muốn uống nước sao không tự mang ví! Sao không mang điện thoại!

 

"Mẹ thấy là vợ con cố tình! Cố tình không muốn mua quần áo cho mẹ!"

 

Tôi thuộc tuýp người dễ khóc.

 

Trong lúc mẹ chồng nói hai câu, nước mắt tôi đã lăn dài.

 

Tôi oán hận cầm điện thoại.

 

"Mẹ, mẹ cố tình không mang quần áo thay, chẳng phải là muốn ép con mua quần áo cho mẹ sao? Để con chuyển lại tiền cho mẹ!"

 

Loading...