Con Dâu Trà Xanh Trị Mẹ Chồng Giả Trân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:51:33
Lượt xem: 2,135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì vậy mẹ chồng mới dám liên tục nhắm vào tôi. Anh ta vốn là thủ phạm, nhưng cuối cùng khi mọi chuyện không vui, lại trút giận lên tôi.
Quả thật, người không thể quá tốt, chó không thể cho ăn quá no.
Giờ tôi đã nghĩ rất rõ, sau này tôi không muốn liên quan gì đến gia đình mẹ chồng.
Nhưng với Sử Văn Bác, điều này là không thể.
Chỉ cần còn ở bên anh ta, anh ta sẽ tự cho mình thông minh mà hàn gắn quan hệ mẹ chồng nàng dâu, gặp mâu thuẫn vẫn sẽ làm lành, chỉ dọa nạt vài câu rồi tự cho mình là người chồng biết bảo vệ vợ.
Cân nhắc kỹ, tôi đề nghị ly hôn.
"Tại sao phải ly hôn? Chúng ta đâu đi đến mức đó!" Sử Văn Bác kinh ngạc.
"Vì tôi không muốn liên quan gì đến gia đình anh nữa."
"Anh không đồng ý!" Sử Văn Bác tức giận nói.
"Ly hôn trong yên bình là tốt nhất, nếu không tôi sẽ kiện, kết quả đều giống nhau, anh tự quyết định đi."
Anh ta cúi đầu, không nói gì.
Người bị buộc rời đi là mẹ chồng, Sử Văn Bác sẽ cảm thấy có lỗi với bà.
Nếu người bị buộc rời đi là tôi, Sử Văn Bác lại sẽ oán trách cha mẹ đã phá vỡ gia đình nhỏ của anh ta.
Con người luôn quen đổ lỗi cho người khác.
21
Sau nhiều lần thăm dò và giằng co, Sử Văn Bác vẫn không chịu đồng ý ly hôn.
Tôi chỉ có thể nói chuyện thẳng thắn với anh ta.
"Em biết tình cảm chúng ta không có vấn đề, nhưng em không muốn làm con dâu nhà họ Sử nữa."
"Anh đã đưa mẹ về rồi, tại sao chúng ta vẫn phải ly hôn?”
Sử Văn Bác không hiểu ý định ly hôn của tôi.
"Bởi vì chỉ cần còn trong hôn nhân, tôi mãi là con dâu nhà họ Sử, mà ly hôn rồi, về mặt pháp lý tôi chẳng liên quan gì đến bố mẹ anh nữa.
"Hơn nữa, lý do mẹ anh dám liên tục chèn ép tôi, chẳng phải là do anh tiếp tay sao? Nếu anh cứng rắn dù chỉ một lần, tôi đã không phải chịu sắc mặt đến thế."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sử Văn Bác vội vàng đảm bảo: "Sau này gặp chuyện như vậy, anh nhất định sẽ cứng rắn, được không? Tiểu Nhu, chúng ta yêu nhau từ đại học đến giờ, tình cảm luôn tốt đẹp, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau có nhà, có con, giờ em bỏ anh, anh phải làm sao?”
"Từ đầu đến cuối, người anh yêu vẫn là em mà Tiểu Nhu, chúng ta hãy để những chuyện không vui này qua đi được không!"
Lời nói gần như van xin của Sử Văn Bác không thay đổi được quyết định của tôi.
"Trước khi yêu em, anh hãy học cách yêu chính mình đi!"
Tôi tiếp tục thuyết phục anh, "Nếu anh vẫn không đồng ý ly hôn, tôi sẽ đành nghỉ việc, đưa con về sống với bố mẹ tôi."
Hai nơi cách xa nhau, anh chắc chắn không muốn tôi bực tức nghỉ việc rồi đưa con đi.
Thấy anh vẫn không chịu nhượng bộ, tôi cũng không muốn tiếp tục tranh cãi.
Không lâu sau, tôi xin phòng ở ký túc xá của công ty, dọn ra ngoài cùng con.
Ở nhà chỉ còn lại Sử Văn Bác, có lẽ chỉ khi thoát khỏi sự ràng buộc gia đình, tống tiền tình cảm và sự trói buộc đạo đức, anh mới biết mình thực sự muốn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-dau-tra-xanh-tri-me-chong-gia-tran/chuong-7.html.]
Phát hiện tôi dọn đi, Sử Vn Bác nhanh chóng tìm ra chỗ ở mới của tôi, mỗi ngày tan làm anh đều chạy đến dưới ký túc xá đợi tôi.
Nhưng tôi biết, dù anh có đợi đến hóa đá, cuộc hôn nhân này cũng phải chấm dứt.
Ký túc xá này toàn là đồng nghiệp, tôi không muốn chuyện riêng thành đề tài bàn tán nên xin nghỉ phép trước, đưa con về quê ở ẩn một thời gian.
Tôi nhắn tin cho Sử Văn Bác, trước khi ly hôn, tôi sẽ không để anh gặp con nữa.
Cuối cùng, Sử Văn Bác nhượng bộ.
Tôi từ quê trở về, cùng anh thương lượng chuyện ly hôn.
Nửa tháng không gặp, Sử Văn Bác như già đi năm sáu tuổi, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy.
Tôi thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến lượt anh ta tự dằn vặt.
Dù trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng ngày hôm sau, anh vẫn đứng dậy với quầng thâm dưới mắt, cùng tôi đến phòng hộ tịch.
Quyền nuôi con thuộc về tôi.
Rời phòng hộ tịch, Sử Bác Văn kéo tay tôi: "Anh biết em vẫn giận anh, anh cũng đã suy nghĩ lại, đúng là anh làm không tốt, khiến em phải chịu đựng lâu như vậy, mới xảy ra cớ sự bùng nổ như hôm kia.”
"Dù không giữ được em, nhưng em và con ở đây không có người thân, anh mãi là chỗ dựa của hai mẹ con. Giờ anh hiểu rõ, chỉ có em và con, mới là người thân nhất của anh."
Nghe anh nói nhiều như vậy, tôi cũng hơi xúc động, nhưng lại bật cười vì câu tiếp theo.
"Nếu sau này em tái hôn, anh chắc chắn sẽ là tiểu tam mạnh nhất hành tinh, Mễ Bảo sẽ là trợ thủ đắc lực của anh..."
22
Tôi chụp ảnh giấy ly hôn, gửi cho dì của Sử Văn Bác qua WeChat.
Mẹ Sử Văn Bác, với tư cách là chị cả, cũng rất thất bại, quan hệ giữa bà và em dâu từ lâu đã như nước với lửa.
Đây là người thân duy nhất nhà họ Sử còn liên lạc với tôi.
Nhận được ảnh, dì rất ngạc nhiên, vội gọi video hỏi han.
Tôi vừa khóc vừa kể về hành động của mẹ chồng, cùng những khó khăn khi tôi và Sử Văn Bác sống ở thành phố lớn.
Sau hai giờ trò chuyện, tín hiệu đã lan truyền thành công.
Mẹ chồng lên trông cháu, họ hàng nhà bà ta đều biết, giờ chưa được bao lâu bà đã về quê, họ hàng chắc chắn sẽ tò mò chuyện gì xảy ra.
Đường xá xa xôi, mẹ chồng muốn nói gì thì nói, chắc chắn sẽ bôi nhọ tôi hết mức.
Thà rằng tôi truyền tin chính xác đến họ hàng nhà bà.
Hơn nữa, mẹ chồng rất sĩ diện, lại thích xem chuyện của người khác, giờ tốt nhất là lột bỏ lớp vỏ bọc, để mọi người cùng xem bà ta ra sao.
Dù sao ly hôn ở quê Sử Văn Bác cũng là chuyện lớn.
Dì ấy quả không phụ lòng mong đợi của tôi.
Chưa đầy một tuần, mẹ chồng khóc lóc gọi điện cho Sử Văn Bác.
Bà nói rất nhiều họ hàng hỏi thăm, rồi hỏi Sử Văn Bác đã ly hôn chưa?
Thậm chí hàng xóm đồn đại, bà ép vợ chồng con trai ly hôn, bắt đứa con lớn mua nhà mua xe cho thằng con út, nên con dâu mới bỏ chạy...