Bà    xuống  tuôn một tràng: “Ông Lâm  , ông   con bé   thành niên ?”
 
“Con bé  đủ 18 tuổi mà ông cũng dám nhận   ?”
 
“Nó thi đại học xong thì bỏ nhà , cắt đứt liên lạc với gia đình.”
 
“Ông chứa chấp nó là đồng phạm, chuyện  mà  lớn đến cảnh sát thì khó mà thu xếp  .”
 
 
Ông chủ Tiểu Lâm  xong, bình tĩnh  : “Thì  cô là  của Giang Vũ Nặc.”
 
“Cô  con bé  đủ 18 tuổi,  dám vứt nó ở một nơi xa lạ,  cho một đồng nào, cũng  hỏi han gì.”
 
“Còn về việc   thể thuê nó …”
 
Ông chủ  lắc đầu  : “Có lẽ cô  hiểu luật lắm, chỉ cần đủ 16 tuổi trở lên, pháp luật  công nhận cô bé  đủ tư cách lao động, tức là  ‘tư cách  lao động’.”
 
“Pháp luật cho phép, tại    thể thuê?”
 
“Ngược  là cô,  con   đủ 18 tuổi,   thực hiện nghĩa vụ bảo vệ. Chuyện  mà đến cảnh sát, chậc chậc chậc,   cảnh sát sẽ phán quyết thế nào .”
 
“ cô cũng đừng lo,  sẽ giúp cô báo cảnh sát ngay bây giờ, mời họ đến phong tỏa quán .”
 
“Ấy !” Mẹ  vội vàng ngăn hành động của ông chủ, “   là lo con bé ở ngoài học thói hư tật  .”
 
“Nếu  là ông chủ  lẽ  như , thì  yên tâm .”
 
Nói , bà   dậy định rời .
 
Trước khi , bà  vung nắm đ.ấ.m về phía : “Đồ ăn cây táo rào cây sung, đồ con bất hiếu.”
 
Nắm đ.ấ.m  kịp hạ xuống   ông chủ Tiểu Lâm nhanh tay chặn .
 
Ông chủ Tiểu Lâm lớn tiếng : “Sao còn bạo hành gia đình thế ,  là  báo cảnh sát .”
 
“Để  nhớ xem trường hợp    tù mấy năm nhỉ?”
 
Mẹ  ba bước thành hai bước, chạy biến mất tăm.
 
Sau chuyện , chúng   càng thêm phần ngưỡng mộ ông chủ Tiểu Lâm.
 
Điều khiến  trăm mối tơ vò  hiểu là,        đang  thêm ở .
 
Buổi tối, bạn  gửi cho  một đường link video tin tức,  mới  .
 
Hóa   tin tức đưa tin về việc  và Hiểu Sương  thêm ở thành phố du lịch  kỳ thi đại học, mặc dù  ẩn tên thật của chúng , nhưng ảnh chụp phía  lưng vẫn      ngay lập tức.
 
Tưởng rằng chuyện   kết thúc, nào ngờ chỉ vài ngày ,   tin bố   cãi  đòi ly hôn.
 
Khi bố  gửi tin nhắn,   nhận  giấy báo trúng tuyển của Đại học G.
 
[Tiểu Nặc, bố với  con đang cãi  đòi ly hôn, bà nội con  nhập viện , con về thăm bà .]
 
Vừa  tin bà nội nhập viện, tim  chợt thắt .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-cua-toi-do-toi-quyet-dinh/chuong-6.html.]
Điện thoại của bà nội  liên lạc ,   rõ tình hình với Hiểu Sương,  hai đứa  đến xin nghỉ việc với ông chủ Tiểu Lâm.
 
Ông chủ Tiểu Lâm tỏ vẻ hiểu chuyện: “Đợi chú một chút.”
 
Không lâu , ông  từ văn phòng bước .
 
Đưa cho mỗi đứa chúng  một phong bì lì xì lớn.
 
“Sau  nếu  dịp trở  thành phố , chào mừng các cháu đến quán chơi nhé.”
 
 và Hiểu Sương đồng loạt cúi  cảm ơn ông ,  lên chuyến tàu cao tốc về nhà.
 
Vừa xuống tàu cao tốc, bố gửi địa chỉ đến, bảo  nhanh chóng đến đó.
 
Khoan , định vị   ở khách sạn?
 
Hiểu Sương nóng lòng  gặp gia đình, chúng  chia tay .
 
Bố đón  ở ngoài khách sạn.
 
“Bà nội  ? Chúng   nên đến bệnh viện ?”
 
“Bố     ly hôn ? Sao  ở khách sạn, ăn bữa chia tay ?”
 
Gần đến cửa,   đoán  đại khái: “Đây   là tiệc mừng  nghiệp của con chứ?”
 
Bố  đợi  nghĩ nhiều, đẩy cửa , hô lớn  trong: “Chào mừng nữ sinh xuất sắc 699 điểm của Đại học G  trở về!”
 
Trong hội trường tiệc cưới rộng lớn, đầy ắp những   quen và  quen, họ đồng loạt  về phía .
 
Bà nội  ở ghế chủ tiệc,  hiền hậu, trông  vẻ   vấn đề gì về sức khỏe.
 
Khốn kiếp,  lừa !
 
 tức đến   đầu bỏ , nhưng bà nội giơ cánh tay gầy guộc vẫy ,   mềm lòng.
 
Mẹ   tiếng liền chạy đến ôm chầm lấy .
 
“Ôi chao, bảo bối Vũ Nặc của  về .”
 
“Con bé  thật là  lo,  thi xong    thêm ở tỉnh khác, tự kiếm tiền sinh hoạt.”
 
“Mời các vị họ hàng, bạn bè ăn uống vui vẻ, hiếm khi  tụ họp, hôm nay  chơi cho thỏa thích nhé.”
 
  tự chủ rùng  một cái,  vỗ vỗ vai , dùng ánh mắt cảnh cáo  “ngoan ngoãn một chút”.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
Một  phụ nữ lạ mặt giơ ly lên: “Cháu gái  triển vọng đấy, xếp hạng QS của Đại học G    tăng lên  ít, cao hơn cả Đại học P và Đại học Q.”
 
Nói đến xếp hạng QS, những   đó phản ứng  lớn, nhưng khi  đến việc cao hơn cả Đại học P và Đại học Q thì một tràng kinh ngạc vang lên.
 
Dì Vương lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong tay, lên tiếng: “Cháu gái  giỏi giang. Chỉ là lúc đầu chị Trình vẫn  hài lòng cơ, cứ nhất quyết bắt con bé đăng ký  trường   chọn.”
 
Mẹ   gượng gạo: “Thì cũng là   lo lắng quá hóa  chuyện  mà.”
 
“Thôi   mấy chuyện mất hứng  nữa,   cứ ăn uống vui vẻ .”