Mẫu   từ lâu  sợ rằng lời của Tiền Kiều Nhi  điều giấu diếm. Bà thà chấp nhận một   khiếm khuyết  thể, còn hơn là dính dáng đến những rắc rối bẩn thỉu của một nữ tử  từng gả . 
 
Tiền Kiều Nhi giơ tay lên trời thề thốt: 
 
“Ta nguyện lấy vong linh của cha  quá cố, cùng tính mạng của  và con gái để đảm bảo lời   đều là sự thật. Nếu  nửa lời gian dối, trời đánh thánh vật.” 
 
Nàng cúi mắt, cố gắng kìm nén bản  để  nhớ  những chuyện  thể chịu đựng, nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy. Ký ức như thủy triều ùa về,  cách nào che giấu  nỗi đau đớn thật sự tồn tại trong nàng. 
 
“Ta vô dụng,  tranh  tiền bạc và cửa tiệm của nhà  đẻ từ Ôn Thế Hân, để    thể lo cho Hắc Đậu một con đường sống.  cả nhà họ đều cho rằng  cố chấp giữ lấy vị trí chính thất  chịu buông. 
 
“Hắn  những chuyện    hổ,  đổ hết bẩn thỉu lên  .” 
 
“Hắn ở bên ngoài dây dưa chuyện phong nguyệt, đương nhiên   thế nào cũng  thuận mắt. Sau   cũng nghĩ thông ,  vì   giày vò đến chết, chi bằng dẫn Hắc Đậu  tìm con đường sống mới.  ôn Thế Huân  tham lam  tàn nhẫn,  chỉ  chịu nhả tiền bạc, mà ngay cả giấy hòa ly cũng  cho .” 
 
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của đại ca  thoáng hiện nét kiềm nén, yết hầu khẽ chuyển động, nuốt xuống hàng nghìn câu  thể  thành lời. 
 
Lần ,  chăm chú  Tiền Kiều Nhi với ánh mắt chân thành, hai tay  ngừng  dấu. 
 
Ta đương nhiên hiểu  ý của : 
 
“Huynh  , cô nương cứ yên tâm ở  đây,  ai  thể bắt nạt  con cô nương nữa.” 
 
Còn một câu nữa,     với nàng: 
 
“Huynh   bảo, cô nương hãy yên tâm,    loại  như .” 
 
Cha nương  còn nhận  điều gì đó sớm hơn cả . Mẫu   gõ nhẹ lên thành bát: 
 
“Ăn cơm , ăn cơm.” 
 
Đêm đó, Tiền Kiều Nhi  một   ánh đèn. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm  một đôi mắt dịu dàng, sâu thẳm. 
 
Đại ca   cúi đầu, đôi mắt như phủ sương, ánh  tràn đầy sự mềm mại, trong màn đêm yên tĩnh , tựa như phát  ánh sáng dịu dàng. 
 
Huynh nhẹ nhàng lấy bộ quần áo trong tay Tiền Kiều Nhi,  chỉ  ngọn đèn và mắt . 
 
Ý của  là: “Mai hãy khâu tiếp, trời tối , khâu sẽ   cho mắt.” 
 
Tiền Kiều Nhi ngoan ngoãn đặt quần áo xuống, giọng  như làn nước mát: 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-dai-noi-phan-doi-con-lai/4.html.]
“Được,  lời , mai   tiếp.” 
 
Mẫu   còn gì mà  hiểu nữa? Bà   gì thêm, chỉ lặng lẽ lôi những thứ  chuẩn  cho ngày thành  của đại ca , ngắm  ngắm . 
 
06
 
Ta đoán rằng hôn sự của đại ca và Tiền Kiều Nhi sắp  tính đến, nhưng  ngờ  lúc , đại ca  gặp chuyện. 
 
Hôm đó là một buổi trưa bình thường. Cha  lên trấn  việc, mẫu  thì lên núi hái nấm. Ta và Hắc Đậu đang  đan giỏ tre. 
 
Tiền Kiều Nhi ở sân giặt đồ, phơi phóng. Trên bếp nhỏ, lửa đang cháy, làn khói trắng mỏng bay lên nghi ngút, bên trong là mẻ bánh đậu nếp nàng đang nấu cho chúng . 
 
Bên nhà tiểu thúc, tiểu thẩm đang  phơi nắng, tách vỏ lạc trong sân. 
 
Bỗng nhiên, Triệu đại ca từ trong làng chạy , thở hổn hển,  thấy nhà     lớn liền vội vàng gọi tiểu thúc: 
 
“Cháu ngươi xảy  chuyện ! Bị đá ở mỏ đập trúng, đầu vỡ một lỗ lớn, e rằng  qua khỏi. Mau dẫn  đến ngay!” 
 
Nhà  dựa  núi mà sống, đá là thứ  hữu dụng. Đá lớn để xây nhà, xây đập; đá nhỏ để lấp cát,  đường. 
 
Đại ca   sức vóc,  việc ở mỏ đá  thuận tay, nhưng công việc  cực kỳ nguy hiểm. 
 
Tiểu thúc chậm rãi nhổ vỏ lạc  khỏi miệng,  bằng giọng thờ ơ: 
 
“Không  con ruột của , liên quan gì đến  chứ? Muốn   thì ít nhất cũng  đưa chút bạc đây.” 
 
Đầu óc  như nổ tung. Từ  đến nay,  chỉ nghĩ nhà tiểu thúc và nhà   hòa thuận, chỉ là những xích mích nhỏ  đáng kể.   lúc tính mạng quan trọng thế , thái độ lạnh lùng của tiểu thúc thật sự khiến  tổn thương đến tận đáy lòng. 
 
Tiền Kiều Nhi vội vàng bỏ cây gậy giặt đồ xuống, lau qua tay  , trong lúc cuống quýt còn  đổ cả thùng nước gỗ. 
 
Ta sợ đến mức  , nhưng Tiền Kiều Nhi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng đưa  sắp xếp: 
 
“Xuân Nhi, ngươi cùng Hắc Đậu mau  tìm Điền thẩm ở  núi về. 
 
“Triệu đại ca, phiền  nhờ  buôn hàng gửi tin cho đại thúc. Ta sẽ  mỏ đá ngay bây giờ, dẫn theo Xuân Quang để hội hợp. Đại thúc hãy đến y quán  nhất ở trấn mà đợi chúng .” 
 
Nói xong, nàng nhảy lên xe lừa của Triệu đại ca, phi như bay  khỏi sân. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Triệu đại ca hốt hoảng chạy theo , hét lớn: 
 
“Con lừa của   hung dữ, cô nương cẩn thận một chút!”