Tiền Kiều Nhi  xong, sững , môi nàng cắn chặt đến bật máu. Nàng trầm ngâm  lâu mới lên tiếng: 
 
“Đại nương, lời  của đại nương thật coi thường con quá. 
 
“Gia đình đại nương   ơn cứu mạng  con con. Những điều    dành cho con hàng ngày, con đều ghi tạc trong lòng. 
 
“Xuân Quang  thể  chuyện thì  ? Thế gian  đầy    những lời hoa mỹ, chẳng thiếu gì Xuân Quang.  tấm lòng của   dành cho con, đó là điều duy nhất,  ai sánh bằng.” 
 
Nói xong, nàng gọi Hắc Đậu , cùng  quỳ  cha và mẫu  , nghiêm túc dập đầu ba . 
 
“Con    vong ân bội nghĩa. Nếu Xuân Quang tỉnh , con nhất định một lòng một  với  , cùng   bên  đến cuối đời. 
 
“Nếu    tỉnh, con xin  lấy danh nghĩa con dâu chăm sóc cha  suốt đời, lo chuyện hậu sự.” 
 
“Nếu đại nương còn  yên tâm, bây giờ  thể mời họ hàng và tộc trưởng đến, để họ  hôn thư, con sẽ ký tên, đóng dấu tay, để  chứng.” 
 
Mẫu    xong những lời , từng câu từng chữ đều xuất phát từ trái tim chân thành, khiến bà cảm động đến mức   nổi nữa. Bà chỉ còn đủ sức tựa  khung cửa, nghẹn ngào đến khản giọng. 
 
Ta cũng thấy lồng n.g.ự.c  nặng trĩu, như  đè nén bởi một cảm xúc   diễn tả thành lời. 
 
09
 
Trong nhà  lượt   nhiều  đến thăm, ai nấy đều mang theo trứng gà, gạo lứt, kẹo bánh đến để thăm hỏi đại ca. 
 
Ngay cả Hoa thẩm,  bình thường  cãi  với mẫu  ,   cũng im lặng như khóa chặt miệng. Nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của đại ca, bà chỉ cúi đầu lau nước mắt. 
 
Khi rời , bà nhất quyết để  một con gà   sạch, da gà vẫn còn ấm. 
 
Mỗi khi   đến hỏi, mẫu   đều giới thiệu: 
 
“Đây là con dâu mới nhà , Tiền Kiều Nhi. Đợi Xuân Quang khỏe , mời   đến uống rượu mừng.” 
 
Tiểu thẩm cũng đến, tay mang theo một cái giỏ lớn, bên ngoài phủ một lớp vải hoa. Cái giỏ trông nhẹ bẫng, nhưng khi mở , bên trong chỉ  đúng hai quả trứng gà  trơ trọi. 
 
Mẫu    giận  buồn . 
 
Tiểu thẩm  ngừng xin , nhưng ánh mắt thì cứ liếc về phía đống quà đặt  đất. Bà  : 
 
“Đại tẩu , đừng so đo với cái thằng cha ngốc nhà ,     gì , nhưng trong lòng  cũng lo lắng lắm đấy. Hôm Xuân Quang gặp chuyện, cả đêm   ngủ , lăn qua lăn , suýt  sập cả giường đất. 
 
“Hôm nay  cố tình đến thăm Xuân Quang. Nếu  chuyện gì, tỷ cứ dặn dò bọn . Phán Nhi và Tam Nhi đều ở nhà, tỷ cứ coi chúng như con  mà sai bảo, chỉ cần gọi là chúng chạy qua ngay.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-dai-noi-phan-doi-con-lai/6.html.]
 
Bà   thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tứ phía, lúc cao hứng còn tự  hề hề hai tiếng. 
 
Tiền Kiều Nhi  lúc bước  từ trong nhà,  thấy vẻ mặt trơ trẽn của tiểu thẩm, liền dùng chân đá cái giỏ  thật xa. 
 
Tối hôm đó, mẫu   bảo  đổi cách xưng hô, gọi nàng là “Tẩu tẩu”  vì “tân nương tử”. Gọi “tẩu tẩu”   vẻ  thiết, đúng là  một nhà hơn. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiền Kiều Nhi  nhạt,  với tiểu thẩm: 
 
“Ô, là tiểu thẩm . Hai quả trứng  thì cứ để các  bồi bổ cơ thể ,  đủ cho mỗi  nhà thẩm một miếng. Chúng   dám ăn thứ quý giá như .” 
 
Tiểu thẩm khinh khỉnh  Tiền Kiều Nhi, giơ hai ngón tay , chỉ  nàng mà : 
 
“Ngươi là cái thá gì? Cũng dám lên mặt chỉ trỏ với ?” 
 
“Phải  rằng, ngay cả đại ca và đại tẩu bây giờ cũng  kính  ba phần,” tiểu thẩm , giọng điệu đầy kiêu ngạo. 
 
“Nói thẳng , nếu Xuân Quang thật sự  qua khỏi, nhà  còn  cử Đại Lang và Tam Nhi lo việc hậu sự cho các , dưỡng già cho các  nữa. 
 
“Theo  thấy, đại ca và đại tẩu nên tính toán sớm . Bây giờ đưa con cái qua  con thừa tự cho các , cũng  hơn là đến lúc c.h.ế.t    ai lo nổi một cái cờ tang.” 
 
Cha  giận đến run , nắm lấy tay áo tiểu thẩm, kéo bà  thẳng  khỏi nhà. Tiện tay, ông nhấc cái giỏ  đất, “vút” một tiếng, ném thẳng qua tường. 
 
Cái giỏ rơi trúng ngay đầu tiểu thúc, khiến  ôm đầu hét lên: 
 
“Đại ca,  điên  ?” 
 
Cha  chỉ thẳng  mặt ông : 
 
“Quản lấy vợ ngươi, đừng để ả  sang nhà  gây rối nữa. 
 
“Nhà   con gái giỏi giang,  con dâu hiếu thảo, còn  một đứa cháu gái ngoan ngoãn,   để các  đến đây trục lợi? 
 
“Từ nay trở ,  chuyện trong nhà  đều do Kiều Nhi quyết định. Nếu các  còn dám bất kính với con bé, cứ thử xem!” 
 
“Ngày Xuân Quang gặp chuyện, các  thấy c.h.ế.t  cứu. Từ khoảnh khắc đó,   quyết định đoạn tuyệt quan hệ với các . Từ nay, sống c.h.ế.t  liên quan gì đến  nữa!” 
 
Cha     . Ngay trong ngày hôm đó, ông kéo một xe đá về, xây tường sân cao thật cao. 
 
Không chỉ , ông còn tìm  đổi đất để dời mộ. Dù   đây, khi ông nội và bà nội còn sống, cũng chẳng hề coi trọng cha . Vậy thì cần gì  nể tình gì đến mồ mả tổ tiên? 
 
Ta , cha  còn lo điều gì khác. Ông sợ đại ca thật sự  tỉnh , sợ bản   chịu nỗi đau tóc đen tiễn tóc trắng. Ông càng sợ rằng nếu đại ca   một  trong ngôi mộ lạnh lẽo,   ai chăm sóc,  sẽ  ức h.i.ế.p ở nơi .