CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 114
Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:19:48
Lượt xem: 3,095
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Hoài đến một lúc , vì quanh năm ở Phụng Thành, nên quen ít , chỉ quan hệ với Đại công tử là sâu đậm hơn một chút, nhưng hôm nay Đại công tử thật sự quá hoan nghênh, Ôn Hoài đến mấy cũng thể đến gần, đầu xung quanh, ai thể chuyện , ngay cả chỗ cũng ở , đang đó một ngại ngùng, ánh mắt liếc qua, liền thấy Tạ Thiệu, hai lời vội vàng tới, xuống bên cạnh , chút nhẹ nhõm.
"Thù Sắc đến ?"
"Vừa mới ."
Đồ ăn bày lên bàn, Ôn Hoài lòng vòng hồi lâu, tìm thấy chỗ rót , khát khô cổ , cầm lấy ấm rượu bàn, hỏi Tạ Thiệu bên cạnh: "Uống hai chén ?"
Không thể cùng tiểu nương tử ăn chùa, cùng đại ca nàng cũng .
Tạ Thiệu nâng chén.
Hai chén rượu xuống bụng, Ôn Hoài cũng đói , cầm đũa gắp một miếng thịt nướng mới nướng xong, bỏ miệng. Đối với lâu ăn thịt mà , mùi vị đó thật sự quá hấp dẫn, từ lúc nào, đĩa hết sạch. Đang cảm thấy thèm, Tạ Thiệu bên cạnh đẩy đĩa của sang: "Còn đây nữa."
Ôn Hoài: ...
Ho khan một tiếng, che giấu sự hổ của : "Để phu chê ."
"Cùng là lưu lạc nơi đất khách quê , gì đến chê ." Nói với vẻ từng trải: "Ăn no một bữa, thể sống ba ngày."
Quả nhiên là cùng cảnh ngộ, Ôn Hoài đầu, hai , nỗi chua xót trong lòng cần cũng hiểu, thật sự nỡ thẳng, cùng mặt chỗ khác.
Cái ngày tháng đúng là bi thảm tả nổi.
Nhìn đại công tử ở đằng xa vây quanh như vây lấy trăng, giống như một tia sáng giữa biển , cách bọn họ càng lúc càng xa.
Phải tại con cứ câu nệ chuyện thích gì, đây đại công tử hứa hôn với đại tiểu thư, thỉnh thoảng gọi một tiếng " phu", đại công tử lòng, hai ở chung cũng xem như nhà.
Bây giờ chọn phu đổi , cảm giác nhà cũng còn, ngược cùng công tử nhặt nửa đường , đồng cảm sâu sắc.
---
Có phu nhà vợ cùng ăn uống, Ôn Hoài ăn uống thỏa thích một bữa, ngẩng đầu quanh, thấy bóng dáng đại công tử , cũng xã giao .
Thấy giờ còn sớm, khi cáo từ với Tạ Thiệu, chào hỏi tiểu tư bên cạnh đại công tử một tiếng, về Ôn gia .
Tạ Thiệu cũng dậy, định bước khỏi sân thì một giọng phía gọi : "Tam ."
Tạ Thiệu đầu , thấy đại công tử bận rộn cả buổi tối đột nhiên xuất hiện mặt, chút bất ngờ: "Huynh trưởng chuyện gì?"
Tạ đại công tử bước tới mặt , do dự một hồi, ngẩng đầu : "Ý của tam hiểu, nhưng sống một đời, cũng chỉ vài chục năm ngắn ngủi, thể mãi yên một chỗ, bước một bước, dù hậu quả , cũng uổng công đến thế gian một chuyến."
Ban đầu còn tưởng Tạ Thiệu sẽ cứng đầu như hôm qua, lời phản bác ngăn cản, ngờ : "Huynh trưởng nghĩ thông thì còn để ý gì."
Chương 45: Lang quân tối nay thể dọn về phòng ngủ phía Đông
Chương 45
Những lời nên , quyết tâm , hà cớ gì còn hỏi ?
Nếu ngăn cản, sẽ nữa ?
Không ngờ Tạ Thiệu thái độ như , Tạ đại công tử ngẩn , rút hai tay khỏi ống tay áo, phủi phủi ống tay áo rộng, vẻ mặt thoải mái mỉm , vui mừng : "Tam từ khi quan, khác xưa nhiều, tin rằng sớm muộn gì chúng cũng sẽ gặp ở Đông đô."
Tạ Thiệu đáp lời, chỉ : "Vậy xin chúc trưởng tiền đồ rộng mở."
"Mượn lời chúc lành của Tam ."
Ngày mai lên đường, Tạ đại công tử còn nhiều việc , Tạ Thiệu cũng chậm trễ nữa, cáo từ trở về Vườn hoa. Tiểu thư vẫn về, chắc hẳn vẫn đang dùng bữa ở chỗ lão phu nhân. Tắm rửa quần áo xong, tiện tay lấy một cuốn sách, bồ đoàn chờ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-114.html.]
---
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ôn Thù Sắc quả thực đang ở trong phòng của Tạ lão phu nhân. Tiệc tối nay, mỗi món ăn đều đưa đến phòng lão phu nhân, hai bàn tròn, trò chuyện thưởng thức.
"Lần đúng là chịu chi, cá thái lát cắt xong còn tươi rói, Bạch Lâu đưa tới, một lớp băng sắp tan hết, ăn cứ thấy mềm nhũn." Tạ lão phu nhân gắp một miếng bỏ bát Ôn Thù Sắc, "Thù Sắc nếm thử xem."
Từ Tạ Thiệu bắt gặp, Ôn Thù Sắc dám ngoài ăn vụng nữa, ngoan ngoãn ăn chay mấy ngày, dày sớm nhạt nhẽo.
Tối nay Đại phu nhân mở tiệc chiêu đãi Đại công tử, chúc mừng thăng quan, khách đến đều là những m.á.u mặt ở Phượng Thành, món ăn tự nhiên thể qua loa, hương vị thua kém gì Túy Hương Lâu và Bạch Lâu.
Từ lúc xuống, đôi đũa của Ôn Thù Sắc ngừng nghỉ, nàng chấm nước chấm, bỏ miệng, vẻ mặt lộ sự hài lòng: "Bà nội đúng, tươi ngon, ăn ngon, bà nội cũng ăn nhiều ."
Tạ lão phu nhân thích nàng hoạt bát như , cùng ăn với khẩu vị , bản bà cũng thấy ngon miệng hơn.
Ăn uống no nê, nha dọn bàn, Tạ lão phu nhân cho lui hết nha trong phòng, mới đưa một bức thư cho Ôn Thù Sắc: "Tin tức từ Đông đô, tới lúc hoàng hôn, con xem ."
Ôn Thù Sắc là tin của An thúc và Tình cô cô gửi về, vội vàng mở xem.
Nội dung thư ngắn gọn, bất động sản mua xong, đêm đó thủ tục, ngày hôm giá tăng, mỗi căn nhà trung bình tăng một trăm quan tiền.
Ôn Thù Sắc kinh ngạc, vẻ mặt giấu nổi vui mừng, buột miệng : "An thúc và cô cô việc quả nhiên đáng tin cậy, tiền bằng bao nhiêu tháng bổng lộc của lang quân ."
Không .
Mới một ngày thôi, đến lúc bán bất động sản, e là tăng gấp đôi cũng thành vấn đề.
Lúc đầu Ôn Thù Sắc ý tưởng đó, Tạ lão phu nhân cần suy nghĩ đồng ý, bản tính hai đứa con trai của bà thế nào, bà là ruột, rõ hơn ai hết.
Nhị gia khi về quê, buông tay quản, những năm nay cứ để đại gia chủ gia đình, đại gia cũng khách khí, coi tiền bạc của nhị phòng là tài sản của .
Tuy là một nhà, nhưng tiền bạc của , nên dùng , bọn họ hề chút tự giác nào.
Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, bản tính khó sửa, lòng tham đáy.
Vì chuyện , bà cũng từng tìm nhị gia, nhị gia chỉ trừ, coi gì, một câu ném cho bà: "Đều là một nhà, chỉ cần bọn họ vui vẻ là ."
Nếu còn nữa, nhị gia sẽ tìm cách lẩn tránh, luôn lý do để thoái thác.
Nhị phu nhân cũng là đáng tin: "Mẹ sợ gì, nhị gia chắc chắn tính toán của ông , đến lúc cùng đường, ông cũng thể để chúng ăn cám."
Còn đám nhỏ thì khỏi , bản lĩnh phá gia còn hơn cha chúng.
Nhìn từ nhỏ đến lớn, ba tuổi già, Tạ lão phu nhân trong lòng vô cùng rõ ràng đại phòng gánh vác nổi trọng trách của Tạ gia, vẫn dựa nhị phòng.
nhị phòng tự sa ngã như , bà khỏi lo lắng, đặc biệt là đứa cháu trai thứ ba của bà, một mầm non đang phát triển , bà thể trơ mắt nó bóp chết.
Cháu dâu đúng, chi bằng cứ để nó tiếp tục như , bằng rút củi đáy nồi, cho nó một phen đau đớn.
Năm đó Tạ nhị gia sợ con trai quan về phe phái, bất chấp sống c.h.ế.t mang nó về Phượng Thành, cung phụng hầu hạ, cũng cho nó đầu quân trướng Tĩnh vương.
Giờ ông quản nữa, con trai lấy vợ. Vợ là "kẻ phá gia", bán hết gia sản mua một chức quan Cửu phẩm, ép con trai ông bước lên con đường quan trường.
lầm , lão phu nhân mơ cũng , chỉ cần đưa nó con đường đó, với bản lĩnh của đứa cháu trai thứ ba , bà lo nó thành tài.
duy nhất bà cảm thấy chính là cô cháu dâu : "Để con mang tiếng phá gia, bà nội thật sự áy náy, cha chồng con là đáng tin, chỉ mong thằng nhóc đó sớm ngày hiểu chuyện, khi chân tướng sáng tỏ, chắc chắn nó sẽ ơn con."
"Bà nội quá lời , danh tiếng của cháu dâu cũng mới một ngày, thể đổ hết lên đầu bà nội , hơn nữa sống là sống cho bản , cháu cần danh tiếng đó gì." Nếu nàng để ý đến danh tiếng, cha và trai nàng thể sống yên như ngày hôm nay.
Chỉ cần nàng, kẻ phá gia , sẽ ai dám đến gây sự với bọn họ.