CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 169

Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:26:15
Lượt xem: 2,612

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Khanh hiểu .

Hắn, Bùi Nguyên Khâu, động đến Tạ Thiệu, chỉ là để Thái tử tay.

Hắn đưa đến mặt Thái tử, thể ngăn cản Tạ Thiệu dựa bản lĩnh của Thái tử, tương tự, Tạ Thiệu thể trốn thoát khỏi tay Thái tử , cũng dựa bản lĩnh của Tạ Thiệu.

Quả nhiên là Bùi Nguyên Khâu, thật sự là tính toán tỉ mỉ.

Phùng Siêu thấy Bùi Khanh hồi lâu gì, lọt tai, chắp tay : "Thuộc hạ đợi câu trả lời của công tử, công tử nhớ kỹ, đừng bỏ lỡ thời gian."

Vị khách mời mà đến đột ngột biến mất trong màn đêm, bên tai yên tĩnh trở , màn đêm càng thêm dày đặc.

Mấy gian nhà ở sân tối om, đều đang ngủ say, chuyện gì xảy bên ngoài.

Bùi Khanh yên tại chỗ một lúc, về phòng, xoay , chậm rãi đến bên cạnh A Ngữ, xuống đống củi bổ xong.

A Ngữ tuy , nhưng tai điếc, lẽ phận của mấy dọa sợ, ở đó, cứng đờ, mắt tròn mắt dẹt, thấy Bùi Khanh tới, liếc một cách sợ hãi, vẻ mặt càng thêm kinh hoàng.

Bùi Khanh đột nhiên ngẩng đầu hỏi nàng: "Biết chữ ?"

A Ngữ lắc đầu.

Bùi Khanh lấy một lọ thuốc từ trong ngực: "Muốn sống thì nuốt nó xuống."

A Ngữ nhận lấy, chữ lọ sứ, ngẩng đầu Bùi Khanh, vẻ mặt mờ mịt.

Bùi Khanh gì, bình tĩnh nàng.

A Ngữ cũng do dự nữa, lấy một viên thuốc từ trong lọ, đang định bỏ miệng, Bùi Khanh kịp thời cướp lấy, xem quả thực chữ, "Yên tâm, sẽ lấy mạng cô."

Cất lọ sứ trong ngực, Bùi Khanh gì nữa, chìm trầm tư.

Bùi Nguyên Khâu đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn họ đêm đó, còn giấu Thái tử, che giấu hành tung của mấy , thể đến mức , là nhượng bộ lớn nhất .

Cửa thành phía còn thể liều mạng một phen, đợi đến khi của Thái tử lên núi, Tạ Thiệu chắc chắn sẽ chết.

Hai canh giờ, cũng cần lâu như , mạng của hắng sống đến bây giờ lời .

Hắn cúi đầu lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo, đưa cho A Ngữ bên cạnh: "Vốn định đưa cô xuống núi, xem , đợi chuyện kết thúc, cô cầm cái tìm vị Tạ Tam công tử trong nhà, họ Tạ tên Thiệu, sẽ giúp cô thoát khỏi cảnh khốn cùng."

Bùi Khanh cũng từng giúp đỡ.

Tám năm , khi Bùi Nguyên Khâu trở về tìm , nhất thời kích động, kề d.a.o cổ, định theo mẫu .

Một giọng đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu: "Làm gì ?"

Bùi Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu niên đang cây đào nhà , theo động tác dậy của , hạt đào rơi lả tả xuống, "Thân thể tóc tai, da dẻ đều do cha ban cho, nếu ngươi chơi trò kích thích, thể giúp một tay."

Ngày đó khi Bùi Nguyên Khâu rời , đầy phân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-169.html.]

Sự tức giận của trẻ con đơn thuần và đơn giản, khi thấy đàn ông bỏ rơi và mẫu , sống bên ngoài một cách oan uổng, nhảy chân chửi rủa, trái tim đau đớn mấy năm qua, đầu tiên cảm thấy hả hê.

Sau đó mới , vị công tử đến từ Đông Đô, là con trai độc nhất của Tạ bộc xạ, Tạ Thiệu.

Sau đó cũng là tiến cử Bùi Khanh cho Chu thế tử: "Làm chồng chung thủy, cha trách nhiệm, tất cả lầm đều do Bùi Nguyên Khâu, ngươi và lệnh đường gì? Một mạng của lệnh đường đủ, chẳng lẽ ngươi còn lấy thêm một mạng của vì loại ? Thích bộ đầu , chừng ngày nào đó Bùi Nguyên Khâu sẽ rơi tay ngươi, cắt thịt , chẳng sướng hơn cắt thịt ngươi ?"

Chính vì hy vọng và cam lòng giúp kiên trì đến bây giờ.

Ân cứu mạng, tình , thể báo.

Dầu trong đèn bếp từ từ cạn kiệt, ánh sáng cũng ngày càng yếu ớt, A Ngữ kinh ngạc nhận lấy khăn tay, đưa lên ánh đèn soi soi.

Biết nàng đang gì, đối với một cô gái câm chữ, cũng giấu giếm, "Ta tên là Bùi Khanh, tên do cha ruột đặt, mong thể phong hầu bái tướng."

Đáng tiếc đợi trưởng thành, ông vội vàng bỏ rơi .

Hôm nay vô tình gặp cô gái câm , khiến thấy chính lúc , khỏi động lòng trắc ẩn, khàn giọng : "Ta cũng giống như cô, cha cũng là một tên súc sinh, năm sáu tuổi, bỏ rơi và mẫu , cưới một vị phu nhân nhà cao cửa rộng." Dừng một chút, khẽ nuốt nước bọt, "Mẫu cả đời quá khổ, cuối cùng mà tự vẫn, bây giờ đến lượt ."

Ngọn lửa đèn dầu bập bùng mấy cái, tắt hẳn.

Bùi Khanh chần chừ nữa, dậy khỏi ghế đẩu, tháo thanh đao cong đeo bên hông xuống, nhét tay A Ngữ: "Sống cho , đừng theo con đường của ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nói xong xoay sải bước về phía , đến sân , hét lớn về phía màn đêm: "Phùng Siêu đây , nghĩ kỹ ."

Ban ngày Tạ Thiệu cùng Mẫn Chương dò xét địa hình xung quanh, cả ngày nghỉ ngơi, tuy đêm qua tiểu nương tử kích thích nên mất ngủ một lúc, nhưng chung quy chịu nổi mệt mỏi, nhanh ngủ .

Nghe thấy tiếng Bùi Khanh, lập tức mở mắt, lật bò dậy, vén chăn lên, với tiểu nương tử cũng đánh thức bên cạnh: "Đi giày , đừng ngoài vội."

Cửa phòng mở , Bùi Khanh giữa sân, đối diện vây quanh đầy .

Nhìn thấy thuộc hạ tâm phúc bên cạnh Bùi Nguyên Khâu, Tạ Thiệu liền hiểu chuyện gì đang xảy , đêm qua mặc nguyên quần áo ngủ, lúc vạt áo lỏng lẻo, tóc tai cũng rối bù, với Phùng Siêu: "Làm phiền Bùi đại nhân nửa đêm đến thăm, thể cho tại hạ chỉnh trang dung mạo một chút ?"

Chỉ cần chịu xuống núi, cần gấp gáp trong chốc lát, Phùng Siêu cũng khách sáo: "Tạ công tử cứ tự nhiên."

Người tìm nơi , chính là kết quả nhất, chạy cũng thoát , giãy giụa cũng vô dụng, xoay dặn dò Mẫn Chương và mấy bên cạnh: "Thu dọn đồ đạc, xuống núi."

Quay đầu phòng, Ôn Thù Sắc giày xong, vội vàng chạy đến cửa, cơn buồn ngủ mặt biến mất, lo lắng lang quân: "Ai đến ?"

Tạ Thiệu kéo nàng , để nàng lưng về phía , đưa tay gỡ tóc rối cho nàng, lược, chỉ thể dùng ngón tay, luồn năm ngón tay mái tóc nàng, búi tóc cho nàng trả lời: "Người của Bùi Nguyên Khâu."

Ôn Thù Sắc cả cứng đờ, quả nhiên lột da thì đến Đông Đô .

"Hối hận ?" Lang quân nghiêng đầu nàng một cái, dải vải tay quấn quanh tóc nàng từng vòng, "Sớm bảo nàng , nàng cứ nhất quyết ở , bây giờ sợ , hối hận cũng kịp , e là để tiểu nương tử cùng c.h.ế.t chỗ chôn ."

Ôn Thù Sắc dọa sợ, rùng một cái: "Lang quân đây chẳng mát , đêm qua lang quân thấy , rõ ràng vui vẻ, chúng vụng trộm ân ái nửa đêm, trả chút giá cũng là nên ."

 

Loading...