CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 32
Cập nhật lúc: 2024-11-09 02:46:22
Lượt xem: 3,664
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cháu gái ruột của bà gả qua đó cũng mười mấy ngày , bà đếm từng ngày trôi qua, lão già nhà họ Tạ nếu còn chút lương tâm thì sớm nên cho bà một lời giải thích, mà giả câm giả điếc, còn giở trò giam , đến cửa cũng cho về.
Thật là già mà mất hết đạo đức...
Mí mắt Tạ lão phu nhân giật giật, đây là đang mỉa mai bà bằng cả con trai ...
Bên cũng chịu thua: "Nói đến danh tiếng, sánh bằng Ôn lão gia nhà quý phủ, thầy dạy của hoàng đế, của bậc đế vương, nếu về phẩm hạnh, ai dám hơn Ôn gia."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai vị lão tổ tông gần đất xa trời, bắt đầu cuộc khẩu chiến, bên căng thẳng, ai dám ho he.
Ôn Thù Sắc cũng trải qua chuyện , trong lòng khỏi thầm than, hóa già cãi cũng giống như trẻ con, lôi cả tổ tiên để mỉa mai con cháu...
Hai vị lão tổ tông cũng kịp thời nhận , mặt con cháu như hình như lắm.
Ôn lão phu nhân Ôn Thù Sắc, ôn hòa : "Lâu như về, chắc là nhớ cái sân của con lắm, xem thử ."
Ôn Thù Sắc dậy , Tạ lão phu nhân mới chợt bừng tỉnh.
Bà đang gì ...
Bị lão già kích động vài câu mất hết lý trí, chỉ lo cho sướng miệng, quên mất mục đích hôm nay đến đây, vội vàng sang với Tạ Thiệu: "Trưởng bối chuyện, con ở đây cũng chán, cùng Thư Sắc ."
—
Ra khỏi phòng, Ôn Thù Sắc hít sâu một , đầu về phía cửa phòng với vẻ lo lắng, hỏi Hạnh Vân bên cạnh: "Hai sẽ đánh chứ?"
Hạnh Vân lắc đầu: "Chắc chắn là , lão tổ tông còn cần mặt mũi mà."
Cũng đúng, giống như nàng trẻ non , đêm đó chẳng cũng động thủ với Tạ Thiệu , thể gì mặt lão tổ tông, nhưng xả thì cơn giận trong lòng nguôi .
Vừa nàng về sân một chuyến, cũng để thu dọn đồ đạc, khi , đồ đạc trong phòng nàng đều bán hết đổi thành ngân phiếu , còn gì để thu dọn nữa.
Trở về sân, chỉ là để gặp Minh Uyển Nhu ở trong viện.
Lần nàng phạt đến trang trại, Minh Uyển Nhu tự trách đến mức sưng cả mắt, ai ngờ trở về, còn kịp chào hỏi đưa đến Tạ gia.
Giờ đây, cả Phụng Thành đều Tạ tam công tử cưới nàng, cô đang lo lắng đến mức nào.
Ôn gia và Minh gia ở cạnh , bức tường ngăn cách hai nhà chỉ cách một con đường rộng chừng một trượng. Bình thường khi hai tiện gặp mặt, đều sân bắc thang, chuyện với qua tường.
Tỳ nữ Thanh La Ôn Thù Sắc sai phòng, bảo cô xem còn sót thứ gì , bên cạnh chỉ còn Hạnh Vân theo.
Cái thang gỗ bắc xong, Hạnh Vân leo lên gọi: "Minh đại nương tử..."
Bên nhanh chóng đáp lời: "Là nhị nương tử ? Nương tử nhà chúng nhớ nhị nương tử mấy ngày nay , cơm nước cũng chẳng thiết tha, phiền nhị nương tử đợi một lát, nô tỳ gọi nương tử đây."
—
Tạ Thiệu ngoài, Ôn Thù Sắc còn thấy bóng dáng.
Hai vị lão tổ tông trong phòng, e là còn một trận đại chiến nữa, tiện ở đây, từng đến Ôn gia, đường.
Không đường thì thể tùy tiện lung tung.
Đang định nên ngoài dạo một vòng , cúi đầu thấy tấm áo đang khoác tay, đành thôi, bước chân hướng về phía hành lang bên .
Đi nửa đường, đối diện bỗng một vị công tử trẻ tuổi vội vã bước đến, từ xa chào hỏi: "Tam công tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-32.html.]
Người Tạ Thiệu quen , là đại công tử nhà họ Ôn, Ôn Mông. Nửa năm cùng Ôn đại gia đến Đông Đô, chắc là vì chuyện hôn sự trong nhà nên mới vội vàng trở về.
Tạ Thiệu gật đầu đáp lễ: "Đại công tử."
"Vừa bên báo , tam công tử đến phủ, là đến muộn, chỗ nào thất lễ, mong tam công tử thứ ." Hắn nghiêng động tác mời: "Hàn xá chuẩn nước, mong tam công tử đừng chê."
Cha và trai của Ôn nhị tiểu thư ở đây, do là cả tiếp đón, cũng hợp tình hợp lý.
Tạ Thiệu cũng chỗ nào để : "Làm phiền ."
Ôn Mông năm ngoái thi đậu cử nhân, dựa chút thể diện của Ôn đại gia, Hàn Lâm viện , Hàn Lâm ngự thư viện đãi chiếu, tuy phẩm cấp nhưng tiền đồ vô lượng.
Ôn Mông tìm chuyện trò chuyện với Tạ Thiệu, chẳng mấy chốc đến một cái sân, cửa tầm một ngọn núi giả che khuất, Ôn Mông giơ tay: "Tam công tử, mời bên ."
Tạ Thiệu bước tiếp, qua ngọn núi giả, tầm bỗng nhiên rộng mở, liếc mắt một cái thấy một chiếc án thư dài đặt trong gian nhà đối diện.
Ôn đại gia đang pha , mặt còn một vị khách.
Nghe thấy động tĩnh phía , vị khách lưng về phía chậm rãi xoay , chính là vị thiếu khanh Đại Lý tự mà hôm qua Tạ Thiệu gặp ở phủ họ Bùi, Bùi Nguyên Khâu.
"Tạ Thiệu? Thật là trùng hợp."
Chương 15 - Đừng nhắc đến nữa, đúng là ác mộng.
Chương mười lăm
Thấy đến, Ôn đại gia liền dậy chào hỏi: "Tam công tử đến ." Quay đầu bảo hầu chuẩn chỗ .
Tạ Thiệu im tại chỗ nhúc nhích.
"Hôm nay tam công tử về nhà vợ ?" Bùi Nguyên Khâu hỏi Ôn đại gia mặt, nhận câu trả lời khẳng định, ông một tiếng: "Hôm qua mới gặp hiền chất ở phủ, ngờ hôm nay gặp mặt." Ông vung tay áo, đầu nhiệt tình gọi Tạ Thiệu: "Tạ Thiệu, đây ."
Tạ Thiệu mỉm : "Bùi bá phụ bận rộn, vãn bối dám phiền."
"Ta và Ôn thị lang khó dịp đều là Phụng Thành, trở về cùng , đồng hương gặp trò chuyện đôi câu thôi mà, là phiền?"
Một là Đại Lý tự khanh, một là Công bộ thị lang, cùng triều quan tự nhiên là quen .
Tạ Thiệu vẫn nhúc nhích, giơ tấm lụa mỏng của tiểu nương tử đang khoác tay lên, áy náy : " Đồ của nội tử vẫn còn tay vãn bối, hẹn hôm khác , hẹn hôm khác vãn bối sẽ cùng Bùi bá phụ trò chuyện."
Không để ý đến Ôn đại gia và Ôn đại công tử giữ , Tạ Thiệu xoay theo đường cũ trở về.
Ra khỏi sân, vẻ bất cần trong mắt Tạ Thiệu lập tức biến mất, nghiêng đầu với Mẫn Chương: "Gửi tin cho lão gia."
Mẫn Chương tiến lên hai bước, vội vàng đến bên cạnh , Tạ Thiệu ghé sát tai : "Cứ với ông rằng chạy nhà sư chạy chùa, đang nhắm con trai ông ."
Ngày đó, Bùi thiếu khanh chỉ một câu Phụng Thành còn Tĩnh vương, Tạ Thiệu liền hiểu, nơi mà Tạ thị lang cáo lão hồi hương e là chọn sai . Cho dù Tĩnh vương chỉ là con nuôi, thì vị thái tử ở Đông Đô cũng ý định bỏ qua.
Mẫn Chương tính tình thật thà, việc từ đến nay đều hiệu quả, việc gì cũng bao giờ nấn ná thêm một khắc: "Tiểu nhân lập tức ngay."
Đợi đến khi Tạ Thiệu ngẩng đầu lên, Mẫn Chương xoay , bước nhanh về phía cửa một đoạn khá xa .
Tạ Thiệu: ...
Thôi .