CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 50
Cập nhật lúc: 2024-11-09 02:59:59
Lượt xem: 3,734
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
---
Đoàn xuất phát, chậm rãi về phía Đông Đô, Bùi Nguyên Khâu hạ rèm xuống, gia thần bên cạnh liền , "Đại nhân thể yên tâm ."
"Yên tâm chỗ nào?" Bùi Nguyên Khâu mở túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Vừa nãy nắng một lúc, lưng ướt đẫm mồ hôi, ngờ Chu thế tử là kẻ ngu ngốc, còn hoài nghi đến . Nếu Tạ Đạo Viễn nhược điểm, hôm nay e là thật sự khó mà thoát .
"Còn tranh đấu một phen nữa." Bùi Nguyên Khâu đưa túi nước cho gia thần, "Điện hạ lúc đề nghị cắt phiên vị của các vương gia, mấy vị xung quanh, bệ hạ đồng ý cũng phản đối, chỉ vị Tĩnh vương , thái độ của bệ hạ kiên quyết, nguyên nhân trong đó ai . Đợi đến khi nhược điểm đưa mặt bệ hạ, nếu bệ hạ còn mặt bảo vệ, điện hạ mới thật sự nên đề phòng."
Gia thần cảm thấy buồn , "Điện hạ là đích trưởng tử của bệ hạ, Tĩnh vương chỉ là con nuôi, chẳng qua là nể tình cảm , để an hưởng tuổi già ở Phượng Thành, chẳng lẽ thật sự sẽ thiên vị trong đại sự?"
"An hưởng tuổi già, đến Thục Châu Giang Nam, là tiết độ sứ Trung Châu gần Đông Đô nhất?"
Gia thần chấn động, thần sắc cũng trở nên nặng nề.
Bùi Nguyên Khâu tiếp tục , "Năm đó Tạ bộc xạ là tả tướng đương triều, đang đà thăng tiến, đột nhiên từ quan về Phượng Thành, bây giờ xem e là đơn giản như ."
"Đại nhân là đang hoài nghi Tạ bộc xạ từ quan là giả, thực chất là nhận lệnh của hoàng thượng, đến Phượng Thành bảo vệ Tĩnh vương?" Gia thần hiểu, "Hắn chỉ là một đứa con nuôi, tại bệ hạ thiên vị như ..."
“Chuyện gì mà khó hiểu.” Bùi Nguyên Khâu nghiêng đầu , “Không nhà họ Ôn ở đằng chính là một ví dụ .”
“Nhà đế vương thể so sánh với gia tộc bình thường .”
“Ai con nuôi , tất cả còn xem bệ hạ định thế nào.” Bùi Nguyên Khâu nghĩ đến đứa con trai nghịch tử của , thở dài một , nhắm mắt , “Trước khi Phượng Thành loạn, nghĩ cách trói nó đến Đông Đô cho .”
Kết hôn nhiều năm với Vương thị, Vương thị con cái, hiện tại gối chỉ còn đứa con trai do nguyên phối phu nhân để .
Cho dù nó nhận , thì đó cũng là cốt nhục của .
“Còn cả Tạ tam công tử nữa.” Bùi Nguyên Khâu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, “Với cái đầu óc của Chu thế tử, e rằng nghĩ chuyện hôm nay đến kiểm tra xe ngựa của , chắc chắn là do xúi giục, đây nhiều khuyên nhủ , nhưng đều khéo léo từ chối, cảnh giác cao, kiểu gì cũng giống một tên ăn chơi trác táng.”
Gia thần vẻ mặt nghiêm trọng, “Nếu Tạ gia thật sự về phía Tĩnh vương, thì thật sự khó giải quyết.”
Là tả tướng, hoạt động ở Đông Đô nhiều năm như , những mối quan hệ ngầm sợ là ăn sâu bén rễ.
Bùi Nguyên Khâu hừ lạnh một tiếng, “Tạ bộc xạ tuy kiên cố thể phá vỡ, nhưng dù là quả trứng sắt, lão phu cũng gõ một đường nứt. Đến Đông Đô , ngươi phái hỏi xem điều lệnh của đại công tử thế nào , mau chóng phát xuống cho .”
—
Hôm nay Ôn Thù Sắc lấy một địch năm, những hề mệt mỏi, mà tinh thần còn càng lúc càng , ai còn dám ở đây chịu mắng, đều xám xịt bỏ .
Lang quân bên cạnh cũng hành động nhanh, cái ghế tròn m.ô.n.g như thể đang thiêu đốt da thịt , vội vàng dậy, bỏ .
Đi hai bước, tiểu nương tử gọi , “Lang quân.”
Chân như thể lời sai khiến, dừng , còn phá lệ đầu đáp nàng một tiếng, “Nương tử ?”
Những ngày gọi “Ôn nhị”, thì là “ngươi”.
Đột nhiên gọi một tiếng “nương tử”, Ôn Thù Sắc quen với sự đổi của , nhưng nghĩ , hôm nay giúp giải quyết một chuyện lớn như , trong lòng chắc chắn tràn đầy cảm kích.
Thực , giúp việc, nếu nhận sự ủng hộ của đối phương thì cũng chẳng ý nghĩa gì, Ôn Thù Sắc chỉ một mẩu vụn bánh gạo dính ở khóe miệng , ôn nhu hỏi , “Bánh gạo ngon ?”
Trời cái bánh gạo đó mùi vị gì, nàng nhét miệng, giữa miệng mũi là mùi hương từ đầu ngón tay nàng, nhai hai cái, nuốt xuống, lúc sợ là bụng , chẳng còn nếm chút hương vị nào, nhưng tiểu nương tử còn răng nanh sắc nhọn, đột nhiên dịu dàng ân cần, thật sự khiến lòng thấp thỏm, chỉ đành trái lương tâm gật đầu, “Ngon.”
Sợ nàng còn tiếp tục lôi kéo chuyện, “Mệt cả ngày , nàng nghỉ ngơi sớm .”
Ôn Thù Sắc thầm nghĩ, quả nhiên chút việc mới thể hòa thuận ở chung với khác, đó bày tỏ lòng trung thành với , “Lang quân yên tâm, nhất định sẽ giúp quản lý nhà cửa thật .”
Lang quân đối diện giật giật khóe miệng, “Có chí thì nên, nương tử cố gắng.”
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-50.html.]
Hôm đó Ôn Thù Sắc miệng lưỡi sắc bén, một trận thành danh, sáng hôm tỉnh dậy, mới cảm thấy cổ họng khô.
Tình cô cô và Tường Vân hầu hạ nàng rửa mặt, Phương ma ma bưng một cái chén tròn bằng sứ hoa văn , lớn tiếng gọi trong một tiếng “Tam thiếu phu nhân”, “Lão phu nhân sáng sớm sai hầm tổ yến, Nam Chi mới đưa tới, Tam thiếu phu nhân sửa soạn xong thì dùng lúc còn nóng, cho đỡ khô cổ họng.”
Vẫn là lão phu nhân chu đáo.
Bản lĩnh của tam thiếu phu nhân ngày hôm qua đều tận mắt chứng kiến, nhị phòng khi nào từng vênh vang như , Phương ma ma hưng phấn cả đêm, hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng.
Truyền lời của Tạ lão phu nhân cho nàng, “Lão phu nhân , tam công tử thể cưới một vợ như tam thiếu phu nhân, đều nhờ tổ tiên nhà họ Tạ phù hộ.”
Hai ngày nay cho phủ gà bay chó sủa, đám đại phòng chắc chắn sẽ tìm đến lão phu nhân, trong lòng Ôn Thù Sắc thực cũng chắc chắn, bây giờ câu của lão phu nhân, như nuốt một viên thuốc an thần.
Con luôn chịu nổi lời khen, Ôn Thù Sắc ngoài miệng khiêm tốn, “Chỉ là chuyện nên , dám nhận lời khen ngợi như của tổ mẫu.” nhưng nhịn nữa buông lời mạnh miệng, “Yên tâm, ở đây, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý kho bạc nữa.”
Nói , ngay hôm đó Ôn Thù Sắc bảo An thúc giải tán phòng quản lý tài chính, tự giữ lấy sổ sách.
Ban đầu còn tưởng sẽ đến gây chuyện, chuẩn tinh thần đợi đến cửa, nhưng ngoài ý hai ngày yên bình, chút tin là kết thúc , “Cứ như thôi ?”
Tường Vân , “Trận chiến hôm đó, e rằng uy danh của phu nhân lan truyền khắp nơi , ai còn dám chán sống mà đến cửa xin mắng chứ?”
Nói như , hai ngày nay cũng thấy Tạ tam.
Sáng sớm thức dậy, tây sương phòng trống trơn, còn tưởng nhận chức quan nào đó.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Không ai đến quấy rầy, nàng dọn gốc cây lê.
Cây lê là do nhị phu nhân tự tay trồng khi trở về Phượng Thành năm đó, lúc đang nở rộ, những cánh hoa trắng như tuyết, từng chùm từng chùm nở rộ, kéo cành cây xuống.
Hình như hôm nay mới phát hiện cảnh xuân nơi , Ôn Thù Sắc ngẩng đầu từ từ thưởng thức.
Lần Phương ma ma nàng ngửi thấy mùi hoa, sớm sai hái về mấy đóa mẫu đơn, cắm bình gốm, đặt ngay chiếc bàn gỗ mặt nàng.
Ngày xuân cảnh , gió xuân hoa cỏ thơm.
Hương thơm thoang thoảng, mắt là một mảnh xuân sắc đậm đà.
Đang ghế quý phi, hưởng thụ cảnh xuân vô tận , Tường Vân đột nhiên từ ngoài , “Tam thiếu phu nhân, đại công tử về.”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Ôn Thù Sắc, lập tức mở .
“Nghe lão phu nhân hôm nay mở tiệc, gọi tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đến, phu nhân cũng qua đó.” Tường Vân dứt lời, Nam Chi đến sân truyền tin, “Tam thiếu phu nhân, lão phu nhân hôm nay mở tiệc, mời tam thiếu phu nhân đến Ninh Tâm đường dùng cơm.”
Quá đột ngột, Ôn Thù Sắc sững sờ một lúc.
Mấy ngày Tạ tam hết đến khác ngăn cản, cho nàng gặp , ngờ, một nhà sớm muộn gì cũng gặp mặt.
Vội vàng dậy khỏi ghế quý phi, cúi đầu quần áo , lâu, quần áo nhăn, thể gặp khác , “Vậy quần áo .”
Tường Vân theo nàng phòng, một hồi trang điểm ăn mặc, soi gương vô , cuối cùng cũng hài lòng, vịn búi tóc cao bước , Nam Chi vẫn đang đợi ở ngoài.
Một đoàn khỏi sân, bước chân Ôn Thù Sắc đặc biệt nhẹ nhàng, nhớ bóng lưng cao ngất ngưởng thấy lưng ngựa hôm đó, nhớ đến giọng đó, trong đầu phác họa một khuôn mặt tuyệt thế vô song, ôn nhu nho nhã.
đường quá dài, mãi thấy , nhịn đầu hỏi Nam Chi, “Đại công tử bận rộn công việc , đột nhiên về?”
Nam Chi vẻ thôi, hình như điều gì khó , Ôn Thù Sắc càng tò mò hơn, “Đã xảy chuyện gì ?”
“Nô tỳ cũng giấu tam thiếu phu nhân nữa, điều lệnh của đại công tử gì bất ngờ thì cuối tháng sẽ ban xuống, điều lệnh đến, sẽ đến Đông Đô nhậm chức, hôm nay đại gia và đại phu nhân tìm đến lão phu nhân, mua một căn nhà ở Đông Đô cho đại công tử...”
Một gáo nước lạnh dội từ trời xuống, hề báo , dội cho lạnh thấu tim.
Tia lửa lóe lên trong lòng, thấy tiếng “xèo xèo” tắt ngúm, khuôn mặt tuyệt thế vô song trong đầu cũng lập tức méo mó, vị tiên nhân ăn khói lửa từ chín tầng mây rơi xuống, biến thành một lão đạo sĩ mũi trâu.