CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 62

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:23:45
Lượt xem: 3,261

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại phu nhân giật .

Sao bà thể , bà Lạc An sắp đánh trận từ lâu , chỉ Lạc An sắp đánh trận, còn Phượng Thành cũng sắp đại loạn, bà hận thể đổi hết lương thực thành ngân phiếu, mà nàng còn dám mua lương thực.

Mua về gì, chờ quân đội triều đình cướp ?

Không hiểu lắm, nàng bộ tiền mặt trong kho là bao nhiêu, Đại phu nhân xác nhận : “Con mua bao nhiêu?”

Ôn Thù Sắc mặt mày hớn hở, hề giấu diếm: “Dùng hết bộ tiền mặt trong kho để mua .”

Tim Đại phu nhân chợt thắt , cuối cùng cũng hiểu câu “kẻ phá gia chi tử” trong miệng Đại phu nhân nhà họ Ôn là ý gì, đầu óc Đại phu nhân choáng váng, run rẩy hỏi nàng : “Lần con Đông Đô mua nhà ...”

“À.” Ôn Thù Sắc nhớ , lắc đầu: “Giờ mua nữa.”

Đại phu nhân trừng mắt nàng .

“Bác gái cứ tin con, chậm nhất là ngày mai, giá lương thực ở Phượng Thành nhất định sẽ tăng vọt. Chờ chúng bán hết lương thực , hẵng Đông Đô. Trước tiền đó chỉ đủ mua một căn nhà, chờ thêm một thời gian nữa, tiền của chúng thể mua năm căn mười căn cũng .”

Nàng nghĩ cũng thật ngây thơ, Đại phu nhân hít một , Tạ lão phu nhân bên cạnh với vẻ mặt tuyệt vọng: “Mẹ...”

“Thù Sắc đúng, dân dĩ thực vi thiên, lương thực lúc nào cũng cần, buôn bán bao giờ lỗ.”

Đại phu nhân suýt nữa thì tức đến ngất xỉu, hai , một già một trẻ, ngu ngốc gì, cái nhà sớm muộn gì cũng bọn họ phá tan: “Tạ gia từ đến nay chỉ kinh doanh phấn nước và hương liệu, bao giờ đụng đến lương thực, buôn bán thì lời lỗ, chuyện lớn như , ít nhất cũng chờ nhị gia và nhị phu nhân về mới quyết định. Con chỉ là một dâu mới, con tư cách gì...”

Ôn Thù Sắc ngắt lời: “Nếu bác gái lấy tiền mua lương thực, thì Đông Đô mua nhà cũng , chúng đến Đông Đô cũng chỗ để ở.”

Đại phu nhân: ...

Đây là đang tư cách xen là bà.

Đại phu nhân tức đến mức mắt mũi tối sầm, vội vàng ngoài tìm Tạ đại gia, sai nhắn: “Lần tam thật sự để con dâu mới cưới phá tan gia sản .”

Tạ đại gia đang bàn bạc với Chu phu nhân về việc ứng phó với Vương gia, rảnh để ý, tối cũng về phủ.

Đến ngày hôm , Đại phu nhân đợi nữa, gọi một chiếc xe ngựa, tự đến tìm Tạ đại gia.

Vừa khỏi cửa phủ, liền thấy bên ngoài ồn ào náo loạn, nha Khánh Vân tiến lên hỏi thăm, một lúc trở về, vội vàng bẩm báo: “Đại phu nhân, các cửa hàng ở Phượng Thành còn gạo để bán nữa.”

Nghe , càng khẳng định kẻ phá gia chi tử thật sự vung hết bạc trong kho ngoài, nhiều bạc như đổ xuống, thị trường còn gạo để bán.

Đại phu nhân ôm ngực, còn chút sức lực nào.

Hôm đó Đại phu nhân cũng gặp Tạ đại gia, Tạ đại gia, Chu thế tử và Tạ đại công tử cùng canh giữ ở cổng thành, nào thời gian để ý đến bà.

---

Thôi gia cũng rối loạn như nồi cháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-62.html.]

Thôi Niên vốn chán ghét việc chủ cửa hàng gạo lợi dụng tình hình để tăng giá, ép giá xuống một ngày, kết quả mới nửa ngày, bên vội vàng tìm đến, là gạo trong cửa hàng dùng giá cao hơn bọn họ hai thành mua hết sạch.

Thôi Niên tưởng nhầm.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thôi gia buôn bán gạo ở Phượng Thành mấy chục năm nay, năng lực mua hết bộ gạo trong cửa hàng, kể cả gạo cũ, thật, chỉ Thôi gia .

Thôi Niên nheo mắt hỏi: “Ai mua?”

Người bên , thôi.

Thôi Niên tức giận đá một cái: “Hỏi ngươi đấy, ấp a ấp úng, biến thành con gái ?”

Tên gia nhân nhanh trí né tránh, lắp bắp : “Tạ, Tạ gia.”

Tạ gia? Thôi Niên ngẩn , nghi ngờ hỏi: “Tạ gia nào?”

vẻ mặt của tên gia nhân rõ với , ở Phượng Thành , ngoài Tạ Thiệu của , còn Tạ gia nào năng lực tranh giành buôn bán với .

“Chậc.” Thôi Niên vuốt trán, lập tức tìm Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu đang ngủ bù ở quán gần cổng thành, Thôi Niên hùng hổ xông , giật chiếc quạt lá chuối đang che mặt xuống: “Tạ , ngươi đây là cướp bát cơm của .”

Ở nhà ồn ào, ngoài còn phiền, đây là cố tình cho ngủ, Tạ Thiệu mở mắt , sắc mặt lắm, lạnh lùng Thôi Niên.

Thôi Niên thấy quầng thâm mắt , ngủ ngon, nhất thời chột , che quạt cho , nhưng miệng vẫn ngừng: “Không , nhà các ngươi từ đến nay chỉ buôn bán phấn nước và hương liệu , tự nhiên buôn bán lương thực?”

Một lúc , Tạ Thiệu mới từ từ dậy: “Nói tiếng .”

“Ta .” Thôi Niên kích động : “Ta vốn định ép giá gạo xuống một ngày, kết quả ngươi phái đến tận cửa nửa đêm hôm qua, gõ cửa từng nhà từng nhà, mua hết sạch lương thực chỉ trong một đêm. Hôm nay, các cửa hàng gạo đều đóng cửa, gạo để bán...”

Tạ Thiệu: ...

Tạ Thiệu dụi mắt, cơn buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn một chút, rõ ràng hiểu lầm câu “tích trữ một chút lương thực” của tiểu nương tử tối qua, hiểu nghĩa của chữ “chút” .

Thấy ngơ ngác, Thôi Niên càng ngơ ngác hơn: “Tạ ?”

Mua thì mua , dù gạo cũng ở Phượng Thành, dụi dụi mắt, Tạ Thiệu : “Chắc là  nương tử nhà mua.”

Trong đầu Thôi Niên lập tức vang lên một tràng tiếng chuông bạc leng keng, nhịn rùng một cái, nghi ngờ hỏi: “Ôn gia giàu như ? Nửa thành Phượng Thành, tốn bao nhiêu tiền mặt...”

Tạ Thiệu lười lải nhải: “Ta giao kho bạc cho nàng , nàng quản lý, ngươi tìm thì tìm nàng .”

Thôi Niên: ...

Quả nhiên là kẻ phá gia chi tử.

 

Loading...