CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 64
Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:28:49
Lượt xem: 2,903
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Thù Sắc vội: “Cứ chờ , chẳng giá vẫn đang tăng ...”
Đại phu nhân vẫn luôn lo lắng chuyện kho vũ khí , sợ triều đình Đông Đô đến cắt đất phong hầu, cướp hết lương thực, thì một đồng cũng thu hồi . Mặt khác, đúng như Ôn Thù Sắc , giá gạo vẫn đang tiếp tục tăng, bán sớm một ngày, thiệt hại ít tiền. Bà nhất thời lâm tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ thể cố gắng tìm Tạ gia để hỏi thăm động tĩnh từ phía .
Tạ gia cũng rõ điều gì.
Sau khi tin tức Vương gia vây hãm ở Khánh Châu truyền về, Chu phu nhân cho Tạ đại gia khỏi thành hỗ trợ, chỉ bảo ông cùng với Chu thế tử canh giữ cổng thành.
Khánh Châu vốn hạn hán, thêm chiến loạn, tin tức từ phía truyền về chậm, Tạ đại gia cũng rõ tình hình .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đến ngày thứ tám, Đại phu nhân thể yên nữa, tìm Ôn Thù Sắc. Bà bước khỏi sân, gặp Tạ đại gia trở về từ bên ngoài.
Thấy ông vội vàng, Đại phu nhân chịu nổi kích thích, ôm n.g.ự.c cẩn thận hỏi: “Sao ?”
Tạ đại gia sợ bà lo lắng quá mà sinh bệnh, bèn thẳng: “Chuyện kho vũ khí giải quyết , Dương quý phi trong cung mặt bảo vệ, Hoàng thượng định tội...”
Hôm nay của Đông Đô truyền tin về, Chu thế tử nhận , ông cũng ở đó, đều rõ.
Bùi Nguyên Khâu quả thực mang cả nhân chứng và vật chứng đến Đông Đô, công khai tố cáo Tĩnh vương tự ý chế tạo vũ khí, ý đồ mưu phản.
Chứng cứ rõ ràng, Thái tử điện hạ ngay lập tức xin Trung Châu thảo phạt, ai ngờ phụ của Dương quý phi là Dương đại nhân chen ngang một câu: “Thần cho rằng đây là hiểu lầm.”
“Nhà ai mà chẳng d.a.o phay g.i.ế.c trâu mổ lợn, chỉ là mấy món đồ chơi của trẻ con, thể coi là vũ khí .” Dương đại nhân xổm xuống, ôn tồn hỏi quản lý kho vũ khí: “Ngươi đừng sợ, từ nhỏ Vương gia theo Hoàng thượng đánh đông dẹp bắc, cùng đánh thiên hạ lưng ngựa, là quân thần, là cha con tình thâm, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ oan uổng Vương gia, chỉ cần hỏi ngươi vài câu, ngươi cứ thành thật trả lời là .”
Người quản lý Bùi Nguyên Khâu áp giải suốt một đường, vẻ mặt tiều tụy, rạp đất, dám ngẩng đầu.
Dương đại nhân hỏi ông : “Có những vũ khí nào?”
Người quản lý run rẩy : “Đao thương... đều... đều ...”
“Thương bao nhiêu?”
“Bốn... bốn vạn...”
“Bốn vạn bao nhiêu, ngươi là quản lý kho vũ khí, chắc chắn rõ như lòng bàn tay, ngươi chính xác con lẻ .”
“Bốn vạn... năm... năm nghìn tám trăm...”
“Là trường thương đoản thương?”
“Đều .”
“Đều là thương Hồng Anh?”
Người quản lý gật đầu.
“Còn đao, là loại nào, dài bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-64.html.]
“Bảy mươi lăm cm.”
“Đao bao nhiêu?”
Người quản lý ngập ngừng: “Cũng... cũng bốn vạn...”
“Bốn vạn mấy?”
“Bốn vạn sáu nghìn bảy trăm tám mươi.”
“Như xem , đúng là Tĩnh vương ý đồ mưu phản.” Dương đại nhân chậm rãi dậy, đột nhiên đầu chất vấn: “Bao nhiêu thương?”
Người quản lý ông quát lạnh một tiếng, hoảng sợ, trong đầu nào còn nhớ rõ những con đó, lắp bắp : “Bốn... bốn vạn sáu nghìn... sáu nghìn năm trăm...”
Một chỉ khi thật, thứ hai mới sai.
Dương đại nhân mỉm , chắp tay hành lễ với Hoàng thượng, lớn tiếng : “Hoàng thượng, e rằng nhân chứng ép cung nhận tội.”
Bùi Nguyên Khâu biến sắc: “Dương đại nhân ý gì?”
Dương đại nhân để ý đến ông , trực tiếp với quản lý: “Hôm nay thánh thượng đang ở đây, nếu ngươi dám nửa lời giả dối, đừng đến vợ con, chỉ bằng tội khi quân, tội vu cáo hoàng , hôm nay Hoàng thượng cũng thể tru di cửu tộc ngươi.”
Sắc mặt quản lý trắng bệch, ngã gục xuống đất: “Nô... nô tài...”
Bùi Nguyên Khâu vốn định, cho dù thể thảo phạt Phụng Thành, cũng thể nhân cơ hội xem thái độ của Hoàng thượng đối với Tĩnh vương rốt cuộc là thế nào, kết quả tên họ Dương xen ngang một cách khó hiểu. Tuy rằng ông chuẩn kỹ càng, đảm bảo quản lý sẽ khai , nhưng như , chẳng công sức của ông đổ sông đổ bể ?
Quả nhiên quản lý cắn viên thuốc độc giấu trong miệng, lăn lộn đất giãy giụa, còn đợi Ngự y chạy đến, tắt thở.
Bùi Nguyên Khâu lạnh: “Dương đại nhân đây là bức c.h.ế.t nhân chứng.”
“Ta bức chết? Bức c.h.ế.t chẳng là kẻ giấu thuốc trong miệng ?” Dương đại nhân cũng là cứng cỏi, trực tiếp đối đầu với Bùi Nguyên Khâu mặt Hoàng thượng: “Người là do Bùi đại nhân mang đến, Bùi đại nhân hẳn là rõ nhất. Nếu do Bùi đại nhân , chắc chắn là Bùi đại nhân lừa , kẻ chia rẽ quan hệ giữa Hoàng thượng và Tĩnh vương, khiến cha con ruột thịt đối đầu với , dụng tâm hiểm ác như , đáng tru di tam tộc!”
Nhà họ Dương và Vương hậu tính cũng là họ hàng xa, Bùi Nguyên Khâu ngờ nhà họ Dương đột nhiên đối đầu với , nhất thời kịp đề phòng, đành chịu thiệt.
Tuy , sắc mặt ông vẫn bình tĩnh: “Kẻ là lúc hồi hương tự đến cửa tố cáo, nha môn Đại Lý Tự xử lý vô vụ án, lấy lời khai của vô nhân chứng, chẳng lẽ ai cũng là tìm đến ?”
Tuy rằng phủi sạch trách nhiệm, nhưng đại cục định, trong lòng đều suy tính.
Sắc mặt Thái tử .
Đặc biệt là khi thấy Hoàng thượng phán: “Kẻ tiểu nhân hèn mọn như , cũng dám vu cáo Vương gia của Đại Phong , xem là coi trẫm như kẻ ngốc, trẫm thật sự hoảng sợ! Nói như , trẫm khỏi hoài nghi, hai vị Vương gia bỏ tù đây, chẳng cũng oan uổng ?” Ánh mắt Hoàng thượng quét về phía Bùi Nguyên Khâu, lạnh lùng : “Đại Lý Tự là nơi phân xử luật pháp của Đại Phong , nếu điều tra rõ, xét xử sai án, chẳng thiên hạ đại loạn ?”
Bùi Nguyên Khâu giật , vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Thần sơ suất, xin bệ hạ giáng tội.”
Hoàng thượng cũng định tội ông , chỉ một câu: “Hãy tự kiểm điểm bản .” bãi triều.