CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 69

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:31:26
Lượt xem: 2,706

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

---

Lương thực trong phủ chuyển xong, đến giờ Tuất.

Ôn Thù Sắc tắm rửa xong, giường, lấy tờ công văn xem.

Phương mama nàng hôm nay bán hết lương thực, tuy giá cụ thể là bao nhiêu, nhưng sắc mặt nàng, chắc chắn tệ.

Thấy nàng ôm mấy tờ giấy , lật qua lật , mãi ngủ , khỏi trêu chọc, "Tam thiếu phu nhân ôm bảo bối gì trong lòng , còn nhắm mắt ?"

Ôn Thù Sắc đáp, xoay sang hỏi, "Mama, lang quân khi nào trở về?"

Trước khi , Tạ Thiệu chào tạm biệt Ôn Thù Sắc và Tạ lão phu nhân, rằng xa một chuyến, tính đến hôm nay bảy tám ngày , Phương mama cũng khi nào mới về, nhưng thể để Tam thiếu phu nhân thất vọng, liền đáp, "Sắp ."

Ôn Thù Sắc cũng hỏi thêm nữa, dặn dò, "Nếu trở về, mama báo cho ngay, bất ngờ dành cho ."

Hai thành cũng gần một tháng, tuy rằng so với dự kiến của nàng thì hòa hợp hơn, nhưng hai ngày thường đều việc của riêng , quan tâm đến cũng là chuyện nên . Nghe nàng đột nhiên như , Phương ma ma vui mừng đáp ứng: "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ ."

Tạ Thiệu trở về phủ là đêm khuya thanh vắng, Ôn Thù Sắc rốt cuộc vẫn ngủ say sưa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đêm nay là Phương ma ma trực đêm, thấy động tĩnh trong sân, liền vội vàng dậy ngoài.

Thấy Tạ Thiệu trở về, bà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi hành lễ xong, liền bẩm báo: "Tam công tử lâu như , Tam thiếu phu nhân ngày nào cũng nhắc đến, đêm nay càng là chờ công tử mãi chịu ngủ, giờ mới nhắm mắt ."

Tạ Thiệu vẻ mặt ngạc nhiên, nàng nhắc đến ?

Ngày rời , đến chào tạm biệt nàng, nàng bàn tròn, chỉ chăm chú bàn tính trong tay, vội vàng đáp một tiếng "Ừ", đầu cũng ngẩng lên.

Chắc là chuyện quyên góp lương thực, báo cáo với . Đã ngủ , mai .

Khánh Châu hạn hán, thiên tai, Lạc An đang đánh trận, từ Phụng Thành qua một đường là nạn dân, các cửa hàng và quán trọ ven đường sợ nạn dân cướp bóc, ít đóng cửa.

Mấy ngày nay và Bùi Khanh gần như chịu cảnh gió táp mưa sa, bây giờ trở về thì nên tự thưởng cho một chút, khi tắm rửa xong, phân phó Mẫn Chương: "Ngày mai đến Túy Hương Lâu đặt một phòng riêng, gọi cả Bùi Khanh nữa."

Mấy ngày uống rượu của Túy Hương Lâu, dày cũng nhạt nhẽo ít.

Mẫn Chương đáp ứng.

Quá mệt mỏi, chạm giường ngủ , đến khi trời sáng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng thấy giọng của tiểu nương tử.

"Vẫn còn ngủ ?"

"Đêm qua nửa đêm mới về? Vậy đợi thêm một chút nữa, nếu tỉnh , ngươi báo cho ."

Không mở mắt , Tạ Thiệu tiếp tục ngủ, mãi đến khi mặt trời lên cao ba sào mới dậy khỏi giường, gọi Mẫn Chương ở bên ngoài một tiếng, đang cúi đầu giày thì cửa phòng bên ngoài đột nhiên đẩy , giọng của tiểu nương tử truyền : "Lang quân..."

Thấy nàng sắp xông bình phong, chỉ mặc một chiếc áo lót, n.g.ự.c rộng mở, mỏng manh như cánh ve, hiếm khi hoảng hốt, hai chân rụt về giường, kéo chăn lên.

Tiểu nương tử nhanh chóng đến giường, lang quân đang giường, cũng thấy ngại ngùng, dịu dàng hỏi : "Lang quân tỉnh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-69.html.]

Tạ Thiệu ngẩng mắt lên.

Tinh thần của tiểu nương tử dường như luôn luôn dồi dào như , ánh mắt sáng long lanh, hai tay giấu lưng, tủm tỉm , như là tin vui to lớn gì chia sẻ với .

Tạ Thiệu khỏi thầm nghĩ, Chu phu nhân tối qua lương thực là quyên góp ? Chẳng lẽ còn đưa tiền cho nàng ?

Hắn âm thầm đoán, nghi ngờ nàng, nàng úp mở với : "Lang quân, một tin và một tin , tin nào?"

Tạ Thiệu: "..."

Không mắc bẫy của nàng, Tạ Thiệu trực tiếp hỏi: "Lương thực còn nữa?"

Tiểu nương tử cũng quá bất ngờ, chuyện vận chuyển lương thực náo động lớn như , tối qua trở về, chắc chắn .

Nếu tin , nàng cũng chỉ đành , vẻ mặt mang theo vẻ buồn rầu: "Ta thấy tướng sĩ đáng thương quá, lang quân thấy , vì một miếng ăn mà tướng sĩ Thiết Huyết của Đại Phong quỳ xuống mặt dân chúng, nhưng dù cũng thấy xin một hạt gạo nào, là con dân Đại Phong, thật sự nhịn , nghĩ thầm dù bản c.h.ế.t đói, cũng thể để tướng sĩ lạnh lòng."

Từ khi nào nàng tấm lòng cao cả như , khiến chút bất ngờ.

Nàng : "Cho nên, quyên góp hết lương thực ."

Nói xong nàng liếc lang quân đối diện, dường như phản ứng gì, chắc là vẫn hiểu chữ "hết" mà nàng .

Quả thực chút khó chấp nhận, nàng tiếp tục : "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, dù thế nào, cũng sẽ ghét bỏ lang quân."

Bản , cần nàng ghét bỏ?

Tạ Thiệu còn mặc quần áo, tiện dây dưa với nàng, chủ động hỏi nàng: "Tin là gì?"

Nói đến đây, vẻ buồn rầu mặt tiểu nương tử lập tức biến mất, khóe miệng từ từ nhếch lên, bước về phía mấy bước, về phía giường của .

Tạ Thiệu theo bản năng lùi , tiểu nương tử hề khách sáo với , phịch xuống giường, đợi lên tiếng, hai tay giấu lưng đột nhiên đưa , đưa cho một tờ giấy tuyên: "Lang quân, mở xem thử."

Giống như là bảo bối quý hiếm chuẩn riêng cho .

Tạ Thiệu tay vẫn đang kéo chăn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhưng tiểu nương tử ánh mắt tha thiết, nhất định đợi tự mở , cuối cùng đành vén chăn lên, đưa tay , nhận lấy tờ giấy tuyên, cởi dây lụa đỏ đang buộc, chậm rãi mở .

《 Giấy bổ nhiệm 》

Mí mắt Tạ Thiệu giật giật, đồng tử dần dần híp , ánh mắt lướt qua từng chữ, tiểu nương tử bên tai bắt đầu giải thích: "Viên ngoại lang, quan cửu phẩm."

"Ta cố ý hỏi Chu phu nhân, bà là trong biên chế, còn bổng lộc, tuy rằng mỗi tháng chỉ năm quan tiền, nhưng còn cho thêm một chức vụ nữa, quân sự thôi quan, một tháng mười quan, còn thể thăng chức thành mạc liêu..."

Tạ Thiệu đầu chút choáng váng, hai bên thái dương đau nhức, ngẩng đầu lên, nàng chằm chằm một lúc: "Ai cho nàng?"

 

Loading...