Tạ lão phu nhân mỉa mai: "Đại gia cũng nghĩ như ?"
Đại phu nhân vẻ mặt kiên quyết, chịu nhường bước, im lặng .
Tạ lão phu nhân còn thêm, Tạ Thiệu chậm rãi dậy khỏi ghế, với lão phu nhân: "Bà nội yên tâm, cháu tay chân lành lặn, c.h.ế.t đói ." Nói cũng nán nữa, một bước khỏi sân.
Thời tiết sang cuối xuân, lòng lạnh lẽo, cảnh sắc trong mắt bỗng chốc cũng đổi theo. Hoa mẫu đơn và mấy cây hải đường ven đường, từ lúc nào nhuốm vẻ tàn tạ.
Chàng từng nghĩ đến việc dựa dẫm đại phòng, nhưng cảnh tượng , ai nấy đều tránh né như rắn rết, ít nhiều cũng khiến chạnh lòng.
Ngay cả Mẫn Chương cũng , cùng nghĩ cách: "Tam công tử ở trong phủ chào đón, chúng vẫn nên tìm Chu công tử thôi, một tháng còn thể kiếm mười lăm quan."
Tạ Thiệu coi như thấy, : "Ngày mai hỏi Thôi Niên xem việc gì thể ."
Việc gì mới xứng với phận công tử ăn chơi trác táng ở Phượng Thành của chứ?
Với tính cách của Thôi công tử, Mẫn Chương cảm thấy nếu chủ tử nhà mà tìm đến , tám phần mười gánh thêm một khoản nợ kha khá.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chàng mới bước khỏi sân với vẻ mặt thê lương thất thế, thì gặp Ôn Thù Sắc từ Ôn gia trở về. Tiểu nương tử cũng ủ rũ cúi đầu, là , chắc chắn cũng Ôn gia cho ăn quả bơ.
Hai , một đầu hành lang, một cuối hành lang, bốn mắt , nỗi đau khổ trong mắt cần cũng hiểu.
Quả thật là một đôi vợ chồng khốn khổ, Tạ Thiệu mặt . Ôn Thù Sắc cụp mắt đến bên cạnh , yếu ớt gọi một tiếng "Lang quân", dè dặt hỏi: "Bà nội gì ạ?"
Tạ Thiệu đáp.
"Lang quân yên tâm, đại bá của Tạ gia là tiết độ phó sứ, bổng lộc cao, đây lang quân cho bọn họ nhiều bạc như , giờ lang quân gặp khó khăn, chắc chắn sẽ bỏ mặc. Không giống như , về nhà một chuyến, đừng là vay bạc, ngay cả cơm cũng chẳng mà ăn..."
Tạ Thiệu: "..."
Nàng đúng là cách xát muối vết thương. Ngẩng đầu mặt trời, quá giờ cơm trưa, Tạ Thiệu cũng ăn gì.
Trừ bữa trưa hôm qua, đó một bữa nào no bụng, mà cuộc sống đến nông nỗi .
Chàng im lặng một lúc, tiểu nương tử bỗng nhiên kéo kéo góc áo . Cúi đầu xuống, thấy tiểu nương tử rụt rè hỏi: "Lang quân còn bạc ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-78.html.]
Khóe mắt Tạ Thiệu giật giật, còn bạc nào nữa? Hai lạng bạc còn từ tối qua, mua hai bình rượu, giờ chỉ còn một lạng, mà còn gọi là bạc ?
Chưa kịp để nổi đóa, tiểu nương tử từ trong tay áo lấy một gói giấy dầu, mở mấy lớp giấy, bên trong là một miếng thịt bò khô thơm phức. Tiểu nương tử nuốt nước miếng, trong mắt tuy chút nỡ, nhưng vẫn chút do dự đưa cho : "Lang quân ăn , đói chút nào."
【Tác giả lời 】
Ôn Nhị: Cho dù c.h.ế.t đói, cũng thể để lang quân đói.
Tạ Tam: "..."
Chương 33: Vả mặt
Chương 33
Trước , bữa nào chẳng ăn sơn hào hải vị, rượu thịt mỗi ngày đều khác , thể thèm thuồng một miếng thịt bò khô chứ? mấy hôm Khánh Châu một chuyến, dầm mưa dãi nắng, gặm mấy ngày bánh bao khô, mơ cũng thấy mỹ thực rượu thịt trong Phụng Thành. Kết quả thì về , nhà đột nhiên phá sản, ngày tháng tan thành mây khói. Rượu thịt trong tửu lâu thì đấy, nhưng ăn nổi nữa. Lúc mùi thịt thơm bay mũi, bụng co rút , thèm là giả.
Lại tiểu nương tử, thịt bò khô trong tay đưa đến mặt , ánh mắt chậm chạp rời .
Tình hình Ôn gia thế nào, cũng qua. Ôn nhị gia phụ trách kiếm tiền, Ôn đại gia phụ trách quan, tình hình cũng giống nhà , đại phòng cũng là cái động chỉ ăn . Lần phá sản, Ôn gia cũng tránh khỏi. Hôm nay nàng về Ôn gia vay tiền thể kiếm chút lợi lộc gì chứ?
Có chuyện đại phòng Tạ gia gương , miếng thịt tiểu nương tử đưa tới càng hiện rõ tình nghĩa.
Phá gia thì phá gia , may mà kẻ vong ân bội nghĩa, ăn một .
Hoạn nạn mới thấy chân tình, coi như là một chút an ủi nhỏ nhoi trong bất hạnh.
Hắn là một đại nam nhân chẳng lẽ tranh đồ ăn với tiểu nương tử ? Tạ Thiệu hít sâu một , ngăn cản mùi vị hấp dẫn ở ngoài chóp mũi, thần sắc đột nhiên khựng , chỉ cảm thấy mùi thơm quen thuộc đến lạ, ánh mắt chằm chằm gói giấy trong tay nàng, vẻ mặt lộ nghi ngờ, "Thứ mua ở ?"
Tiểu nương tử hề giấu giếm, ánh mắt sáng rực , "Túy Hương Lâu."