Trước đó, Đại công tử và Đại nương tử gặp mặt, nhà họ Ôn đột ngột đổi , vẫn chút rủi ro, nhưng chỉ cần bái đường xong, gạo nấu thành cơm , nhà họ Tạ cũng chỉ thể chấp nhận.
Chỉ sợ giữa chừng xảy sai sót, khó mà vãn hồi.
Biết rằng mong bà nội đổi chủ ý là điều thể, Ôn Thù Sắc đành chấp nhận, bắt đầu dặn dò: "Trong tủ gỗ lê trong phòng còn mấy hộp long não và nhũ hương, ngươi đưa cho bà nội, bà thích tự hương, đều để cho bà hết ."
Còn những thứ khác...
Lần những gì nên bán đều bán hết , ngày thường cũng tích trữ gì, thật sự chẳng còn gì nữa.
Vắt óc suy nghĩ một hồi, chợt nhớ : "Trên xe mấy giỏ đào tươi hái ở trang trại, còn kịp đưa cho bà, Tào cô cô nhớ kỹ, đừng để hỏng nhé."
Tào cô cô thấy chua xót trong lòng: "Nương tử yên tâm."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ôn Thù Sắc gì nữa.
Trước đó hề dấu hiệu báo , hôn sự đột nhiên rơi xuống đầu, gả là gả, chỉ còn sự hoang mang và sợ hãi.
Dần dần bình tĩnh , ý thức thật sự sắp lấy chồng, dường như mới hồn, bắt đầu chút bồi hồi và lưu luyến của cô dâu khi xuất giá.
Mẹ mất khi nàng đang tuổi cần dựa dẫm nhất, bà nội thấy nàng đòi , ban đêm liền ôm nàng lòng, kể chuyện cho nàng .
Trước mặt , bà nội luôn nghiêm nghị, phủ ai sợ bà, chỉ khi đối diện với nàng, bà mới tươi rạng rỡ.
Hồi nhỏ, Đại bá mẫu và mấy vị đường ca chuyện gì dám với bà nội, thường mượn nàng mặt. Trong lòng bà nội tuy , nhưng từng nàng mất mặt.
Sau đó, bà nội với Tào cô cô: "Nó thể coi là vốn liếng để khoe khoang, nên vui mừng mới ."
Nàng chính là lớn lên trong sự nuông chiều như , ngược trưởng thành theo mong của bà nội, mà nuôi dưỡng một tính cách ngang bướng, ai khuất phục.
Mỗi thấy bà nội chọc tức đến mức nên lời, nàng đều âm thầm thề, nhất định sửa hết những tật .
... thật sự quá khó.
Bà nội luôn yêu thương nàng như mạng sống, nàng tấm lòng của bà, thà hủy hoại danh tiếng hiền từ mà bà gây dựng mấy chục năm, cũng nàng gả cho một lang quân .
Lần , nàng nhất định thể bà tức giận nữa.
Nàng gả.
Từng tia chua xót như sợi dây kéo căng lồng n.g.ự.c nàng, càng gỡ càng rối, nên nghĩ gì, nên gì, ngây thời gian trôi qua, cuối cùng yên nữa, bỗng nhiên dậy, xách váy chạy thẳng tới viện của Lão phu nhân.
Tào cô cô cùng phía đồng loạt hồn, vội vàng đuổi theo: "Nương tử..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-8.html.]
Ôn Thù Sắc thấy gì, những tua rua nhỏ phượng quan lắc lư mắt nàng, va tạo tiếng "leng keng", nàng hai tay xách váy, bước chân như bay.
Một đoàn theo phía .
Hành lang yên tĩnh bên ngoài chính viện, vang lên tiếng bước chân, cánh cửa sổ hoa ban nãy mở toang đóng chặt, trong phòng chút ánh đèn nào, chỉ ánh sáng xanh của trời dần sáng.
Bước chân của Ôn Thù Sắc dừng cửa.
Tào cô cô đuổi kịp, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thời gian gấp rút, nương tử vẫn nên về , khi nghỉ ngơi, Lão phu nhân dặn dò nương tử cần qua..."
Vừa dứt lời, Ôn Thù Sắc lùi hai bước, quỳ thẳng xuống bậc cửa, cao giọng : "Bà nội, tôn nữ tới bái biệt bà ạ."
Lão phu nhân đang trầm ngâm ghế bành, thấy tiếng, lập tức dậy khỏi ghế.
Nha bên cạnh đỡ lấy bà: "Lão phu nhân, chậm một chút."
"Tôn nữ lời, thường xuyên chọc bà nội vui, hôm nay con tới dập đầu tạ với bà, là con bất hiếu." Ôn Thù Sắc cúi dập đầu, phượng quan đầu chạm phiến đá xanh, vang lên tiếng "loảng xoảng".
Khóe miệng Lão phu nhân khẽ động đậy, run rẩy bước về phía cửa.
"Tôn nữ sắp xuất giá , trong lòng nỡ rời xa bà nội, tới bà một cái." Giọng ngừng một chút: "Sau khi con , bà nội chăm sóc sức khỏe thật , con cầu nguyện Phật tổ , cầu mong bà nội thể an khang, trường mệnh trăm tuổi, Phật tổ nhất định sẽ phụ lòng con."
Thời gian nửa đêm trôi qua trong nháy mắt, mặt trời mọc, ánh bình minh ló dạng, một tia sáng bất ngờ chiếu thẳng xuống, trải dài con đường lát đá cửa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ hoa, những tia sáng trắng xóa chiếu phòng, Lão phu nhân ánh sáng chói mắt, bước chân vội vã tiến lên: "Cảo Tiên..."
Tiền viện đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ rền vang, chấn động lòng .
"Cô gia tới ."
Ai cũng tiếng pháo nổ nghĩa là gì, đều luống cuống tay chân, Tào cô cô vội vàng đỡ nàng dậy: "Nương tử, thể trì hoãn nữa."
Ôn Thù Sắc kéo dậy, bà tử phía chỉnh sửa hỷ phục cho nàng.
Tào cô cô đưa cây quạt che mặt cho nàng, dặn dò: "Nương tử nhớ kỹ, ngàn vạn đừng lung tung, cầm chắc quạt che mặt, cúi đầu xuống, đừng để nhận ."
Một đoàn dìu nàng cửa, lên hành lang đối diện gian chính, Ôn Thù Sắc đầu .
Cánh cửa phía mở từ lúc nào, ánh nắng ban mai vàng rực chiếu thẳng khuôn mặt Lão phu nhân trong phòng.
Ôn Thù Sắc bỗng thấy cay mũi, gọi một tiếng: "Bà nội..."
Tào cô cô cũng thấy, sợ Lão phu nhân chịu nổi, vội vàng kéo nàng : "Nương tử, thôi."