Tiểu nương tử kinh ngạc , dường như lời cảm động, ngây ngốc một hồi, khóe miệng mím cúi đầu, giọng ồm ồm: “Thiếp phá tan gia sản của lang quân, lang quân trách tội , ơn , nào còn mặt mũi để lang quân kiếm tiền…”
Nói cũng đúng, Tạ Thiệu nhất thời quên mất phản bác.
Trong lúc im lặng, tiểu nương tử xoay chạy nhanh về Đông sương phòng.
—
Ngày hôm Tạ Thiệu ngủ đến giờ Tỵ, thấy cửa Đông sương phòng mở toang, hỏi Phương cô cô, Phương cô cô : “Tam thiếu phu nhân tìm thêm mấy cây trâm, tiệm cầm đồ từ sớm.”
Tạ Thiệu: …
Hôm qua mới nhận mười lượng bạc từ Chu Khoáng, bài học , Tạ Thiệu dám đưa tiền cho Ôn Thù Sắc nữa, đưa cho Phương cô cô: “Bảo nàng cần bán trang sức nữa, đủ thì với .”
Dặn dò xong, Tạ Thiệu cũng ở trong phủ, tìm Bùi Khanh, hỏi chuyện chép sách hôm qua .
Bùi Khanh giúp hỏi thăm, một nghìn chữ năm đồng.
Tạ Thiệu còn , Mẫn Chương nhíu mày: “Thấp ? Muốn kiếm một quan tiền, chép bao nhiêu chữ?”
Nghĩ đến chủ tử vung tay cũng nhiều hơn , một nghìn chữ năm đồng… Mẫn Chương cảm thấy đang sỉ nhục chủ tử nhà .
Bùi Khanh : “Đây là giá tương đối cao , chữ , một nghìn chữ chỉ ba đồng, cho dù , ngành nghề ở Phụng Thành vẫn thịnh hành, quen việc, một ngày chép mấy vạn chữ thành vấn đề.”
Một ngày mấy vạn chữ, công tử sợ là bàn sách chép cả ngày ăn uống.
Tạ Thiệu cũng nỗi lo , bao giờ việc mà công sức bỏ và thu hoạch tương xứng.
Không đồng ý, thêm mấy chỗ tuyển , đối phương danh tiếng Tạ tam của , ai nấy đều tránh xa.
Hoặc là khen lên tận trời, cho rằng đang đùa giỡn, hoặc là danh tiếng ăn chơi trác táng của dọa chạy, ai dám nhận.
Mấy ngày trôi qua, thu hoạch gì, mỗi ngày đều bận đến hoàng hôn mới trở về.
Mấy trở về đều thấy tiểu nương tử ở một góc tường, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt tròn trong tay, vươn cổ về phía bức tường đối diện.
Hướng là sân của nhị công tử đại phòng bên cạnh.
Lúc đầu còn nàng đang gì, mãi đến hôm nay trở về, nàng thở dài: “Thật đập bỏ bức tường , thể no bụng, ngửi mùi cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-82.html.]
Mười lượng bạc cũng chỉ đủ chi tiêu mấy ngày.
Bản còn thể gắng gượng, nhưng nàng là tiểu nương tử nuông chiều từ bé, quen ăn sơn hào hải vị, thời gian lâu thì chịu nổi.
Ban đêm giường, liếc hai vò “Túy Tiên” vẫn động đến bàn, hiếm khi mất ngủ.
Dù cũng theo , là tam thiếu phu nhân Tạ gia, dù cũng thể để nàng c.h.ế.t đói, sáng sớm hôm hừng đông, liền nghiến răng bò dậy gọi Mẫn Chương: “Ngươi hỏi Bùi Khanh xem, chép sách gì.”
Cứ chép , kiếm đồng nào đồng đó, dù cũng hơn là cứ tiếp tục như chịu đói.
Thế nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, giấy chép chất thành núi, chỉ đổi đến ba trăm đồng, đủ mua một cân thịt ngon.
Khớp ngón tay siết thành một vết lõm sâu, thắt lưng, cổ, vai đau đến mức thể duỗi thẳng. Rõ ràng là công việc chân tay, thích hợp với .
Tạ Thiệu nữa, ném bút xuống, hỏi Mẫn Chương: “Lão gia vẫn tin tức ?”
Mẫn Chương lắc đầu.
Từ khi gửi về mấy chữ trong thư , nhị gia còn bất kỳ tin tức gì nữa.
Gần ba tháng , Tạ bộc xạ của định ở rể luôn, về nữa ?
Nhà dột gặp mưa đêm, đúng lúc , Tạ lão phu nhân đột nhiên đổ bệnh, đau đầu.
Trước khi phá sản, Ôn Thù Sắc mua cho lão phu nhân ít thiên ma trị đau đầu, cách mấy ngày, Nam Chi liền theo cách của Ôn Thù Sắc hầm canh hoặc hấp trứng, cơn đau đầu của lão phu nhân quả thực giảm bớt ít, lâu tái phát, nhưng gần đây thiên ma ăn hết, nhị phòng tiền mua nữa, chi tiêu trong nhà đều là do đại phòng chi, nỡ bỏ tiền mua, dừng , cơn đau đầu của Tạ lão phu nhân bắt đầu, đau dữ dội, giường lăn qua lăn , ngủ , miệng ngừng gọi “Nhàn Vu”.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nam Chi gọi Tạ Thiệu đến Ninh Tâm đường, Tạ Thiệu ở bên bà hơn một canh giờ, bà mới ngủ.
Ra ngoài Tạ Thiệu liền hỏi đại phu, đại phu : “Cơn đau đầu của lão phu nhân là bệnh mãn tính, một ngày là thể chữa khỏi, từ từ điều dưỡng, tam công tử vẫn nên cố gắng tìm cách mua một ít nguyên liệu trị đau đầu về, mỗi ngày bồi bổ, hiệu quả hơn uống thuốc nhiều.”
Tạ Thiệu lập tức bảo Mẫn Chương tiệm thuốc một chuyến, thiên ma loại thường một lượng bạc một cân, loại năm lượng mười lượng cũng .
Trước đó trong túi còn đến một lượng, cộng thêm mấy trăm đồng kiếm từ chép sách, miễn cưỡng mua một cân.
Lần là thật sự còn một đồng nào, chép sách kiếm tiền quá chậm, tuy rằng đối phương trúng chữ của , tăng lên bảy đồng, nhưng so với chi tiêu và sinh hoạt trong phủ, vẫn còn kém xa.
Đã đủ đau đầu , ban đêm Phương cô cô đến báo: “Tam thiếu phu nhân bán hết trâm cài .”
Nam Chi cũng đến: “Thiên ma tam công tử mua về, hôm nay nô tỳ hầm cho lão phu nhân, lão phu nhân mùi vị đúng, chát, ăn mấy miếng bỏ bát xuống.”