CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 83
Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:44:43
Lượt xem: 3,265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn mạng .
còn thể , lão gia và nhị phu nhân nhà, đại phòng ngơ.
Quả nhiên tiền chắc việc, nhưng tiền thì vạn vạn thể.
Trước mắt hình như chỉ còn một con đường, bức đến đường cùng, nguyên tắc đều còn tồn tại.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Làm hai tháng , chờ Tạ bộc xạ trở về.
Ban đêm Chu Khoáng rửa mặt xong, sắp ngủ, đột nhiên hạ nhân bẩm báo, tam công tử Tạ gia đến, nhất thời sửng sốt, vội vàng mặc thêm áo ngoài đón.
Vừa bước khỏi cửa phủ, thấy Tạ Thiệu ở ngoài cửa, Chu Khoáng tiến lên gọi: “Tạ .” Còn kịp dẫn trong, hỏi đêm hôm khuya khoắt vội vàng tìm đến là chuyện gì, hỏi: “Bổng lộc bao nhiêu?”
—
Ngày hôm đến giờ Thìn, Tường Vân vội vàng chạy lay vai Ôn Thù Sắc: “Nương tử, nương tử…”
Ngày thường nếu Ôn Thù Sắc ngủ say, Tường Vân sẽ bao giờ đánh thức nàng.
Đột nhiên đánh thức, Ôn Thù Sắc mở mắt , nhưng đầu óc kịp tỉnh táo, mơ màng Tường Vân, hiểu trời sập đất nứt .
Vẻ mặt Tường Vân mang theo niềm vui mừng to lớn: “Cô gia đến , hỏi nương tử tờ công văn viên ngoại để ở .”
Ngẩn một lúc, Ôn Thù Sắc lập tức dậy giường, xoay mò mẫm gối, lấy ba tờ công văn, tìm tờ của Tạ Thiệu, vội vàng xỏ giày bên giường, cũng kịp mặc quần áo, chỉ mặc áo lót, mái tóc dài ngang eo xõa tung, vội vàng chạy ngoài: “Lang quân…”
Chương 35 - Tạ viên ngoại
Chương 35
Tối hôm qua Tạ Thiệu đến cửa thương lượng xong với Chu Khoáng, hôm nay nhậm chức.
Trước còn núi vàng núi bạc, bao giờ dậy sớm như , thường là nghỉ nửa đêm dậy giờ Tỵ, nhiều năm qua thành thói quen, hôm nay đến giờ Thìn, Mẫn Chương gọi dậy, mí mắt nặng trĩu mở nổi, đầu óc cũng mơ màng. Mặc quần áo rửa mặt xong, vẫn tỉnh táo, lê bước đến Đông sương phòng lấy công văn, thấy tiểu nương tử còn dậy, liền phịch xuống chiếc ghế quý phi mà nàng chiếm giữ nhiều ngày, quanh phòng, cảm giác quen thuộc lâu ùa về, nghĩ đến đủ loại phóng khoáng ngày xưa, nay còn cảnh cũng chẳng , thật sự dám .
Không khỏi nhớ , bước ngoặt trong cuộc đời rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Hình như là từ khi cưới tiểu nương tử trong phòng .
Chim khách chiếm tổ chim én, khuynh gia bại sản.
Hai thành dù cũng hợp bát tự , đang âm thầm nghĩ nàng trời sinh tương khắc với , bên tai thấy giọng của tiểu nương tử, gọi một tiếng lang quân.
Giọng vui mừng, còn trong trẻo hơn mấy tiếng chim hoàng oanh thấy bên ngoài khi nãy, đầu , thần sắc cũng rạng rỡ, mới bò dậy khỏi giường, mặt còn kịp trang điểm, còn vẻ xinh ngày thường, nhưng là một vẻ khác, đôi má trắng nõn ửng hồng tự nhiên, khiến khỏi nhớ đến mấy đóa sen nở trong hồ gần đây.
Nhìn xuống nữa, chút thất lễ, đóa sen mặt còn quần áo, lẽ thời tiết dần trở nên mát mẻ, nên ăn mặc cũng mát mẻ.
Chỉ mặc một chiếc áo lót màu hải đường, mặc áo ngoài, cánh tay và bờ vai trắng nõn lộ ngoài, thật chói mắt.
Tạ Thiệu thản nhiên đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-83.html.]
Tiểu nương tử dường như vui, nhận cách ăn mặc của , đưa tờ công văn trong tay đến mặt : “Lang quân định nhậm chức ?”
Tạ Thiệu dậy, vặn cổ nhận lấy, cố gắng để ánh mắt liếc nàng, tiểu nương tử cứ tiến đến gần : “Thiếp ngay lang quân sẽ nghĩ thông, bấy nhiêu lương thực mới đổi một chức quan, nhận bổng lộc chẳng là lãng phí .” Lại : “Hôm đó Chu phu nhân đồng ý là mười lăm quan một tháng, nhưng mỗi năm mùa thu đều sẽ tăng bổng lộc một , giờ cũng sắp đến mùa thu , chỉ còn năm sáu tháng nữa thôi.”
Tạ Thiệu: …
Năm sáu tháng, nàng chắc c.h.ế.t đói .
Chuyện bổng lộc cần nàng lo lắng, lấy từ trong tay áo một cái hà bao đưa cho nàng: “Hôm qua ứng mười lượng bạc, lão phu nhân gần đây đau đầu, thiên ma mua, mua thêm một ít về.”
Ôn Thù Sắc gật đầu, đưa tay nhận lấy, động tác của lang quân đột nhiên dừng , buông tay.
Ôn Thù Sắc ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy lang quân mặt nghiêm túc dặn dò: “Ông chủ tiệm thuốc ai cũng thật thà, khi mua, bảo Phương cô cô thêm mấy tiệm, so sánh chất lượng và giá cả…”
Những lời , từ miệng , thật sự khiến bất ngờ, xong chính cũng nhận .
Ngày xưa mua gì, nào hỏi giá cả.
Giờ xem, đang gì , chi tiêu như , ngay cả bản cũng suýt nhận .
Hắn âm thầm thở dài, tiểu nương tử mặt dường như hiểu, hỏi : “So sánh thế nào?”
Hắn quên mất so với còn hơn thế nữa, bản lĩnh tiêu tiền rõ ràng cao hơn một bậc, cuối cùng vẫn yên tâm: “Thôi, cứ để Phương cô cô .” Lại thu hà bao về.
Ôn Thù Sắc: “Không , dù ở trong sân cũng việc gì.”
“Nàng cứ ngủ .” Chỉ cần phá của nữa, cảm ơn nàng .
Thấy xoay định ngoài, Ôn Thù Sắc cuối cùng nhịn , hỏi : “Lang quân tối qua ngủ lệch gối , cổ vẹo ?”
Nàng thật sự chút tự giác nào ?
Tạ Thiệu cảm thấy cần thiết nhắc nhở nàng: “Lần nàng ngoài gặp , thể mặc quần áo .”
Ôn Thù Sắc vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu theo ánh mắt lướt qua của , đầu óc trong nháy mắt “ong” một tiếng nổ tung, kéo đồ che chắn, nhưng hai cánh tay trơn bóng, gì cả.
Muốn ôm tay che chắn, cảm thấy quá mất tự nhiên.
Cứ mặc kệ, che cũng chắn nữa, còn cứng miệng : “Dù cũng là vợ chồng , lợi là lang quân , sợ gì chứ.”
Nàng thì phóng khoáng, nhưng gương mặt càng lúc càng đỏ là .
Hai tuy rằng thành đều cam tâm tình nguyện, nhưng cũng là vợ chồng bái đường thành đàng hoàng, nàng , hình như cũng thể hiểu .
Ánh mắt đột nhiên trở nên quang minh chính đại, cổ cũng vẹo nữa, chằm chằm tiểu nương tử mặt một lượt, đến mức khóe mắt tiểu nương tử giật giật, khi nàng nổi giận, sờ mũi, kịp thời xoay : “Xem xong , .”
Vừa vén rèm ngoài, lưng vang lên tiếng kinh hô của tiểu nương tử: “Thiếp mà…”