CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 91

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:54:45
Lượt xem: 3,335

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

---

Buổi trưa, Ôn Thù Sắc mới nhận tin tức.

Nha Ôn gia đến truyền lời: "Đại phu nhân , bà ngay cả lão phu nhân cũng sắp nuôi nổi , lấy bạc mà nuôi một kẻ ăn , còn Tam công tử cũng gần hai mươi tuổi , ngoài một chuyến trở về, nửa đồng bạc cũng kiếm , chẳng lẽ còn ăn bám nhà nữa ?"

Nha năng hùng hồn, Ôn Thù Sắc trong phòng, bóc long nhãn chăm chú lắng , ánh mắt đầy thương cảm: "Thật sự cho ăn cơm ?"

Nha lắc đầu thật sự cho: "Nhị tiểu thư thấy , đói bụng hai ngày, Tam công tử đường cũng vững, chân tay bủn rủn, nô tỳ mà cũng đành lòng, Lão phu nhân len lén rơi nước mắt mấy ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Quả nhiên nàng trúng, Ôn gia cơm cho ăn, e là hiểu lòng hiểm ác, vội vàng hỏi nha : "Bây giờ đang ở ?"

"Nô tỳ cũng , lúc nô tỳ ngoài, Tam công tử vẫn về, chắc là vẫn còn ở Tĩnh Vương phủ."

Ngày đầu tiên nhậm chức, chỉ cần đến trình diện, thể trì hoãn lâu như .

Người ở nhà còn thể dò la tình hình, đến phủ , thì rõ nữa, cũng hôm nay ăn cơm , trong lòng vẫn yên, phái dò la, nhưng nghĩ đến thường cũng thể dò la bên trong Vương phủ.

Đang lo lắng, Tường Vân nhắc nhở nàng: "Cô gia chẳng cũng là Viên Ngoại Lang , còn nhậm chức sớm hơn Tam công tử mấy ngày, chắc là kinh nghiệm, chúng đợi cô gia về hỏi là ."

Một câu đánh thức trong mộng, thế là đến chiều Tạ Thiệu trở về, từ xa thấy một tiểu thư ở hành lang ngoài vườn hoa.

Hai tay nàng chắp bụng, ngẩng cổ, ngóng trông về phía , thấy trong nháy mắt, đôi mắt sáng lên, nhiệt tình tiến lên nghênh đón: "Lang quân về."

Có thể thấy nàng là cố ý đến đón , , bèn đáp: "Ừ." Bỗng nhiên cảm thấy chút đắc ý, khỏi úp úp mở mở.

Tiểu thư sát gần , nghiêng đầu hỏi: "Lang quân hôm nay mệt ?"

"Cũng bình thường."

Chân dài, một bước bằng hai bước của nàng, Ôn Thù Sắc vội vàng đuổi theo, hỏi thẳng: "Lang quân gặp tam ca của ?"

Tạ Thiệu hỏi : "Ôn Hoài?"

Tiểu thư vội vàng gật đầu: " ."

"Ồ" Hắn bộ như đang nhớ : "Gặp , sáng nay chẳng đến Vương phủ ?"

Tiểu thư lập tức hứng thú: "Vậy thế nào ?"

"Nhìn sắc mặt lắm, hình như thể khá yếu." Đột nhiên nhớ điều gì đó, : "Thế tử còn lén hỏi , mắc bệnh gì ." Quay sang tiểu thư bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Nàng nên quan nhậm chức, cần thể khỏe mạnh, hôm nay nể mặt nàng, bảo đảm với Thế tử , nàng thành thật cho , rốt cuộc bệnh ."

Ôn Thù Sắc sững sờ, nghi ngờ gì, vội vàng phản bác: "Huynh thể mắc bệnh gì chứ, chỉ là hai ngày ăn cơm thôi."

Hóa .

Quả nhiên còn thảm hơn , Tạ Thiệu lộ vẻ kinh ngạc, giả vờ giả vịt : "Ôn gia thật sự đến mức ? Đại gia Ôn gia quản ?"

Câu chọc trúng chỗ đau của tiểu thư, nàng liền phản bác: "Đại gia Tạ gia còn là phó sứ kìa, lúc đói bụng, thấy ông quản."

Tạ Thiệu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-91.html.]

, đều thảm cả.

mà con mà, lúc sa cơ lỡ vận thì luôn thích cùng chịu khổ, nhất là khi còn thảm hơn , liền tò mò hỏi: "Ở bên ngoài nhiều năm như , tích cóp chút bạc nào ?"

"Có thể bạc gì chứ, lúc về nhà trong túi tổng cộng chỉ mười lượng bạc." Tiểu thư coi ngoài, kể nhà : "Huynh còn tưởng như đây, cho rằng về nhà sẽ ăn ngon mặc , kết quả thấy cảnh bếp lạnh nhà tan hoang, nỡ tổ mẫu chịu khổ, liền đưa hết mười lượng bạc cho lão phu nhân, coi như là còn một xu dính túi, Đại phòng bạc, lập tức trở mặt, ngay cả bát nước lã cũng cho, bữa chủ tớ hai còn ăn ở nhà chúng đấy, thùng sò mang về, hình như còn một nửa, chắc cũng mặt mũi nào đến xin nữa."

Tạ Thiệu mà thổn thức thôi, quên mất cảnh khó khăn của mấy ngày : "Khó trách đến Vương phủ, chân cũng vững."

Tiểu thư thở dài một tiếng: "Cho nên mới , lòng bạc bẽo, thế thái xoay vần, lúc tiền trong tay, mấy trăm lượng mấy nghìn lượng đem cho khác, mắt cũng chớp một cái, cũng chắc ơn, tám phần là coi như kẻ ngốc, bây giờ bản gặp nạn, xem, nhận báo đáp gì? Đừng là bạc, cơm cũng chẳng cho một miếng, đúng là hiểu lòng lạnh lẽo , nhưng quá muộn màng."

Tạ Thiệu: "..."

Lời của nàng phần oan uổng cho .

May mà tiểu thư tiếp nữa, vấn đề chính, hỏi : "Hôm nay đến Vương phủ ?"

Tạ Thiệu đáp: "Hỏi về bổng lộc xong, quyết định nhậm chức."

Tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, may mắn : "May mà lúc đó nhanh trí, xin một chức quan, tuy rằng dậy sớm thức khuya, nhưng cũng thể nuôi sống bản ."

Tạ Thiệu ngạc nhiên, nàng chẳng lẽ quên và Ôn Tam mà đến nông nỗi .

Ôn Tam chức quan , biển đánh cá, cũng thể nuôi sống bản , nhưng nhớ đến câu "chúc mừng" mà Ôn Hoài với hôm qua, cảm thấy cuộc sống vẫn là nên quá thuận buồm xuôi gió, nên thử sức ở một lĩnh vực mà giỏi.

Một trai lập gia đình, giải quyết chuyện hôn nhân vụn vặt, là tiểu thư thật chọn, so sánh như , với chức quan võ , thật sự cảm ơn nàng.

Tiểu thư bên cạnh đột nhiên sát gần, kéo kéo tay áo , ôn nhu : "Theo vai vế Ôn gia, là đại cữu ca của , nhưng luận tuổi tác, còn lớn hơn một tuổi, cho dù là kiến thức tâm trí, đều hơn , cho nên, gì khó khăn, còn phiền giúp đỡ một chút."

Lời cũng lý, tính toán cũng tệ, đến cầu xin khác, nhưng chuyện quan trường, luôn luôn luận việc luận : "Cái đó xem tạo hóa của ."

Nào ngờ ngày hôm Ôn Thù Sắc đến Ôn gia, cũng với Ôn Hoài như : "Huynh là đại cữu ca của , danh tiếng của Tạ Tam ở Phượng Thành cũng qua , ngốc nghếch dễ lừa, cùng quan, chuyện gì, nhắc nhở nhiều hơn."

Ôn Hoài ngược sảng khoái hơn Tạ Thiệu, gật đầu đáp: "Biết ."

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Ôn Hoài nếm trải đủ cay đắng của cuộc đời, hiện thực vùi dập đến mức tê liệt cả thể xác lẫn tinh thần, sớm cam chịu phận.

Hôm qua tại quyết tâm đến Vương phủ, cũng là Đại phu nhân An thị ép buộc, mà bà mong ngóng ngày đêm trở về, những mang về nửa đồng bạc, mà còn nhắm túi tiền của bà .

Đại phu nhân An thị vốn ấm ức vì đến Đông Đô, bây giờ chịu nổi nữa, liền với Ôn Hoài mặt lão phu nhân: "Đại bá và đại ca con đang quan triều, bận rộn tối tăm mặt mũi, cả nhà chuyển đến đó, mà xoay sở nổi, bây giờ lão Tam về , liền nghĩ đến Đông Đô để san sẻ gánh nặng cho bọn họ." Thấy Ôn Tam nhíu mày, trong lòng bà khó chịu: "Mấy năm nay Nhị gia và lão Tam thường xuyên xa, đại phòng chúng chăm sóc lão phu nhân, đúng là phủi m.ô.n.g chẳng chút vướng bận. con cháu, lúc hiếu thuận, còn đợi đến bao giờ nữa?" Bà đầu sang khẽ lẩm bẩm: "Nói cũng , Nhị gia dù cũng là con ruột của lão phu nhân..."

Ôn lão phu nhân phản ứng gì, nhưng Ôn Hoài mà xót xa.

Tổ mẫu vất vả cả đời, nuôi nấng con cháu trưởng thành, tuổi già rơi cảnh ghẻ lạnh, Ôn Hoài lập tức dậy: "Đại bá mẫu đến Đông Đô thì cứ yên tâm mà , con sẽ chăm sóc tổ mẫu."

Sáng sớm hôm , liền mang theo tờ công văn mà Ôn Thù Sắc mua cho đến Vương phủ nhậm chức, về muộn là vì đến nha môn của Tạ đại công tử nhậm chức, Tạ Hằng mời ăn một bữa cơm.

Hôm nay khi Ôn Thù Sắc đến, Đại phu nhân An thị lên xe ngựa đến Đông Đô, mang theo đồ trang sức và quần áo của , thứ gì đáng giá trong phòng đều dọn sạch.

Bây giờ Ôn gia ở Phượng Thành, chỉ còn ba bà cháu.

 

Loading...