Con Gái Đích Là Thần Y - Quyển 2 - Chương 11: Người mà Phượng Vũ Hành đã để mắt tới

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:12:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hả?" Thấy Phượng Vũ Hành bất ngờ đổi giọng khi chuyện với , Tưởng Dung sửng sốt, trả lời thế nào, ngần ngừ mã, cô bé mới gật đầu: "Vẫn bình thường, đều cả. Nhị tỷ tỷ cũng khỏe chứ?" Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, cô bé về phía Diêu thị: "Mẫu … Di... di nương… cũng khỏe ạ?"

Nghe Tưởng Dung vô thức gọi Diêu thị là "mẫu ", nụ mặt Phượng Vũ Hành càng chân thật hơn chút.

Diêu thị tỏ lạnh nhạt, chỉ gật đầu mà gì.

Tưởng Dung cảm thấy ngượng ngùng. Cô bé rụt tay , lấy một gói giấy nhỏ từ trong tay áo và nhét nó cho T.ử Duệ : “Muội ngoài lâu , di nương còn đợi,  rảnh thì sẽ thăm Nhị tỷ tỷ." Nói , cô bé chạy mất.

Phượng Vũ Hành theo bóng lưng Tưởng Dung đang xa dần, ký ức dần dần ùa về.

Hình như trong kí ức, Tưởng Dung và Phấn Đại sinh cùng năm, hai cô bé đều nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi. Hồi nhỏ, Tưởng Dung thích lẽo đẽo theo nguyên chủ, đầu cô bé tết thành hai búi tóc kiểu bánh bao mũm mĩm, trông như cô bé trong tranh Tết. Khi nguyên chủ học chữ với thầy ở trong đình, cô bé thường phục xuống bàn đá cách nàng xa, chống cằm nàng .

Chỉ là lúc đó, nguyên chủ là con gái dòng đích, những con dòng thứ tư cách tham gia các khóa học mà nội phủ sắp xếp cho nguyên chủ, thật đáng tiếc cho tấm lòng thiết với nguyên chủ của đứa em gái . Cho đến khi nhà họ Diêu gặp nạn, con ba họ đuổi khỏi phủ, hôm họ , nguyên chủ vẫn thấy cô bé bé nàng từ xa với đôi mắt mắt ngân ngấn lệ.

Theo tiếng thở dài khẽ của Diêu thị, Phượng Vũ Hành lấy tinh thần, đưa chiếc chậu rỗng trong tay cho v.ú Tôn, dặn dò mấy hầu tiếp tục công việc dắt Diêu thị và T.ử Duệ phòng.

T.ử Duệ mở gói giấy dầu trong tay, bên trong là vài miếng đồ ngọt mềm xốp, mới lò cách đây lâu.

T.ử Duệ ngửi mùi hương tỏa từ đồ ngọt một cách thèm thuồng, nước miếng sắp chảy nhưng thằng bé dám ăn, chỉ ngước mắt Phượng Vũ Hành với vẻ cực kỳ mong đợi.

Nàng mấy miếng đồ ngọt, gật đầu với T.ử Duệ: "Ăn ." Thế là thằng bé lập tức ăn trong vui vẻ, còn quên chia cho tỷ tỷ một miếng và mẫu một miếng.

Lúc , v.ú Tôn nhặt gói đồ Phấn Đại ném đất và bước , : "Tuy Tứ tiểu thư vẫn luôn ngang ngược, nhưng mấy năm nay, cũng thấy nàng như . Rõ ràng là đến gây sự, rốt cuộc chúng đắc tội với nàng khi nào chứ?"

Phượng Vũ Hành khẽ, thái độ lạnh lùng: "Có chẳng cần kết thù với khác họ mới cố tình khó . Bọn họ chỉ thích chuyện cũng sinh sự, gió cũng thể dựng lên ba luồng sóng, huống chi chúng mới đến đây, nàng đến là để tuyên bố chủ quyền đấy. Tiếc , trong phủ họ Phượng, bao giờ chỗ cho một đứa con dòng thứ chuyện. Ta là con dòng thứ, cô cũng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-gai-dich-la-than-y/quyen-2-chuong-11-nguoi-ma-phuong-vu-hanh-da-de-mat-toi.html.]

Diêu thị đón lấy gói đồ từ tay v.ú Tôn và mở , bên trong là những bộ quần áo mà Phượng Vũ Hành mặc khi rời phủ. Diêu thị , mắt đỏ lên.

Đối với Diêu thị - luôn dễ dàng xúc động - Phượng Vũ Hành cũng nên an ủi thế nào. Kiếp , nàng quen sống trong quân doanh, những mà nàng tiếp xúc là những cứng rắn, chân gãy cũng kêu một tiếng, ít khi cơ hội tiếp xúc với loại như Diêu thị - cứ động một chút là lóc thế .

May mắn , ở đây vẫn còn v.ú Tôn và Phượng T.ử Duệ, đặc biệt là thằng bé T.ử Duệ năng khiếu bẩm sinh trong việc dỗ dành một cách khéo léo. Thấy Diêu thị đỏ mắt, thằng bé lập tức đút bàn tay nhỏ lòng bàn tay ngước mặt lên, với chất giọng non nớt của: "Mẫu đừng , quần áo chật thì khéo cho T.ử Duệ mặc."

Diêu thị bật , nắm tay T.ử Duệ và : "Đứa bé ngốc , những món là quần áo con gái, con mặc ."

Phượng T.ử Duệ chớp mắt: "Mẹ ."

Diêu thị thì , nhưng vẫn còn lo lắng. Bà kéo Phượng Vũ Hành, chỉ ngoài: "Vú Lý là nhũ mẫu của Thẩm thị. Giờ bà đưa cả nhũ mẫu của đến chỗ chúng , chắc chắn đơn giản chỉ là giúp đỡ việc coi sóc.”

Vú Tôn cũng tiếp: "Còn Mãn Hỉ và Bảo Đường nữa. Đại phu nhân vốn thích những thứ quý giá, ngay cả tên mà bà đặt cho tỳ nữ tín cũng xuất phát từ bốn chữ “Kim ngọc mãn đường” (*), bọn họ chính là hai trong bốn a nhất đẳng bên cạnh Đại phu nhân."

(*) Nguyên văn là “金玉满堂”, nghĩa đen là vàng ngọc đầy nhà. Ngoài , 金玉满堂” còn nghĩa bóng là: sự giàu sang, thịnh vượng (thường dùng để chúc gia đình tài lộc dồi dào), con cháu đông đúc, gia đình hạnh phúc (nghĩa mở rộng, ví con cháu như kho báu), đôi khi ám chỉ tài năng, tri thức phong phú (ví dụ: sách vở đầy nhà như vàng ngọc). Ở đây, thể hiểu 金玉满堂” theo nghĩa đen và nghĩa bóng thứ nhất.

Diêu thị : "Từ khi Tưởng Dung còn nhỏ, khá thích nó. Lúc nãy, khi nó đến, sợ liên lụy đến nó nên đành dám thiết nhiều. Giờ bên cạnh chúng ba , chừng tất cả lời và hành vi của chúng truyền đến viện Kim Ngọc ."

Diêu thị và v.ú Tôn đều lo lắng, Phượng Vũ Hành thấy bất ngờ chuyện . Phủ họ Phượng cài thêm vài tay mật thám đến đây mới là lạ.

Lại những bộ quần áo trong gói đồ, chúng nhưng trông cũng giống như mấy năm ai mặc, tay áo ngoài của một chiếc áo sờn. Nghĩ thì , nguyên chủ là con gái dòng đích của phủ họ Phượng, chắc chắn thể chuyện nàng mặc một bộ quần áo đến mức nó rách. Có lẽ khi nguyên chủ rời phủ, những bộ quần áo Phượng Phấn Đại lấy . Đối với một đứa con dòng thứ thì chất vải của những bộ quần áo đều là những loại vải cực , hai họ chỉ chênh hai tuổi, quần áo của nguyên chủ cùng với Phấn Đại.

Mặc chán mặc rách ném trả ? Phượng Vũ Hành nhếch mép, đôi khi, nàng thật sự thể hiểu nổi suy nghĩ của những đứa trẻ , dùng thủ đoạn để chọc tức nàng? Thật là ngây thơ!

 

Loading...