Sau khi ăn xong, cả hai cùng lấy xe của về nhà. Về đến căn hộ, cô gọi xuống chuyện.
“ xin nghỉ phép vài ngày để về ba , ở nhà cẩn thận một chút.”
“Sao thế?”
Cô kể cho về chuyện xảy lúc sáng. Anh xong cũng gì nhiều mà chỉ gật đầu . Thật sự mà , để Hoàng Nam ở nhà một , cô cũng yên tâm. Không vì ngài dặn cô trông chừng mà kể từ lúc gặp gỡ đến bây giờ, cô luôn một cảm giác khó tả đối với …Cô cảm giác là gì, thể là thương cảm vì còn , cũng lẽ vì Tú Hạ bạn cô hại một vô tội là nên cô tâm lý bảo vệ.
Bây giờ là 7h tối, chẳng hiểu mắt của cô cứ giật liên hồi, chắc chắn là điềm nhưng từ nhà cô đến nhà chỉ cách 35 phút xe, cũng đến nỗi xảy chuyện gì chứ.
Cô xếp gọn vài bộ đồ balo, ngoại trừ vài bộ đồ để mang thì cô còn mang theo vài đồ trừ tà phòng hờ, dù công hiệu bằng đồ ba cô nhưng cũng đủ để thoát .
Cô mở cửa thì thấy Hoàng Nam sẵn cửa từ bao giờ, tay đang cầm một túi đồ. Cô nghiêng đầu đầy khó hiểu.
Anh đây là gì ?
Chưa để cô vội lên tiếng thì : “ chở cô , ban đêm một sợ cướp ?”
“ đai đen taekwondo, từng theo học võ cổ truyền 2 năm.”
“Ừ ừ, giỏi . Đi thôi.”
Thấy cô đó mãi chịu nên đầu cô thắc mắc.
“Mang túi đồ du lịch ?”
Hoàng Nam thì nuốt nước bọt chút chột vội giấu túi đồ lưng, đánh c.h.ế.t cũng sẽ thừa nhận theo cô. Đơn độc bao nhiêu năm, đột nhiên cảm nhận chút quan tâm tham lam rời xa cô gái mặt một chút nào.
Cô thở dài bước đến mặt : “Hoàng Nam, chỉ về nhà ở 2-3 ngày thôi, đến mức như .”
“Quan cô trông chừng .” Anh nuốt nước bọt, nghiêm túc cô như đang oán giận việc cô dự định bỏ một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-9.html.]
Cô bây giờ thật sự là nghi ngờ não của thanh niên cao 1m8 mặt , tưởng là trẻ lên ba chắc.
“Hoàng Nam, 25 tuổi , còn lớn hơn 2 tuổi đó. Đâu còn là trẻ con phụ thì chịu .”
“…. như . Chỉ là bạn cô lúc nào cũng ham thể xác , cô cũng nhà cô. Nhỡ …”
Lúc đây cô chỉ thở dài bất lực. Tìm lý do cũng tìm cái nào hợp lý một chút chứ, dù con tiểu quỷ mạnh đến thì cái thằng đô con tập gym như lẽ thoát . dù là , cô vẫn chiều theo ý , cùng lắm thì thêm một miệng cơm, nhà cô cũng quá khắc khe.
“Lát nữa về nhà đừng ăn bậy bạ đấy, ? Đi thôi.”
Cô xách đồ nên mặt nở một nụ nhẹ.
7h10 đối với Hà Nội là còn khá sớm nên đường xá vẫn đông đúc, thậm chí còn kẹt xe.
Epiphyllum
“Nhìn gì ?”
Hoàng Nam thấy cô đang nhạc thì bỗng cửa sổ đơ , nghĩ bụng chắc vì cô ngắm cảnh nhưng 10’ kẹt xe trôi qua mà cô vẫn . Anh chút lo lắng nghiêng đầu cô hỏi.
đáp chỉ là sự im lặng ngột ngạt. Anh đưa tay đẩy nhẹ cô thì cô ngã ngửa , Hoàng Nam hoảng hốt đỡ cô lây cô dậy, thậm chí còn đưa tay lên mũi để xem cô còn thở .
Hoàng Nam dòng xe đang kẹt cứng thì toang mở cửa để bế cô đến bệnh viện. Tay chạm đến cửa xe thì thấy điện thoại cô rung lên, là cô.
Anh nhấc máy thì giọng cô chút hốt hoảng nhưng vẫn nhẹ nhàng: “Bé con, con đang ở ? Mẹ mới bói quẻ nên gọi coi con mà.”
“Bác gái, con là Nam, bạn của Hà Ảnh. Cậu bỗng dưng cửa xe ngất xỉu, bây giờ bọn cháu sẽ đến bệnh viện gần nhất, đến lúc đó sẽ gọi cho cô nhé.”
Nói xong cũng vội cúp máy bế cô về phía bệnh viên gần đây, đường xe đông đến mức nhích một chút cũng khó khăn cũng từ bỏ ý định gọi xe cứu thương. Khi đến khu cấp cứu thì mồ hôi thấm ướt vai áo . Tay đang cầm điện thoại cô thì thấy cô vẫn đang gọi đến.
“Nam hả con? Co..Con bé , Ảnh nhà cô đang ở con?” Giọng tưởng như bình tĩnh nhưng vẫn che giấu sự run rẩy trong câu .
“Dạ, tụi con đang ở bệnh viên Âu Lạc, con đưa cấp cứu ạ.”
“Ừ… ừ, cảm ơn con, cô đến ngay.”