Chương 9
 
“Bởi vì tác giả và nhân vật trong truyện cộng hưởng về linh hồn; khi ,   cũng chịu chung nỗi đau với nhân vật, đau đến mức  chịu nổi,    tự lừa  rằng:  kìa,    trừng phạt chính  nghiêm khắc nhất .”
 
“Và vì    chịu phạt trong tưởng tượng, nên   thấy   quyền vô tư tiếp tục  những điều ích kỷ nhất ở đời thực, tiếp tục giam cầm nữ chính cả đời.”
 
Kỳ Nghiễn bỗng ngẩng lên  ,  mặt hiện một vẻ hưởng lạc mang màu tự hành hạ:
 
“Anh  chính là kẻ ranh mãnh, hèn hạ như .”
 
“...Không  !”
 
Cách Kỳ Nghiễn giải thích là điều   từng nghĩ tới,  sững  một lúc mới nhíu mày phản bác:
 
“Triêu Tịch    như thế. Em   hết tất cả tiểu thuyết của  ,  thể bên trong   và nhân vật đều  phần đen tối, nhưng cốt lõi vẫn là niềm tin mạnh mẽ và tình yêu là tình yêu sẽ bao quát tất cả.”
 
“Cho dù đúng như  , ngoài đời   từng phạm sai lầm, thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ sớm  về con đường đúng đắn.”
 
“Bởi vì bản chất    cho phép   tổn thương  mà  yêu.”
 
Hơi thở Kỳ Nghiễn bất chợt gấp gáp.
 
“...Tại  em   hết tất cả tiểu thuyết của  đó?”
 
“?”
 
“Đương nhiên là vì  thích.  thích Triêu Tịch, cũng thích truyện của  .”
 
 càng lúc càng hoài nghi đầu óc Kỳ Nghiễn  vấn đề thật.
 
Hết lời lẽ điên rồ  đến suy nghĩ nhảy cóc, ngay cả logic cơ bản cũng chẳng còn.
 
“ tên đó là một kẻ ranh mãnh, hèn hạ.”
 
“Anh quen   ngoài đời ? Dựa  gì mà lúc nào cũng bôi nhọ   như thế?”
 
  mấy lời vô lý  chọc giận, đang định tranh luận tới cùng thì trong đầu đột ngột lóe lên ký ức mấy tháng , cái ngày  bắt gặp  ngoại tình với Lâm Diệu.
 
Khi đó Lâm Diệu gọi: “Kỳ Đại Ma Vương.”
 
?
 
Đại Ma Vương... chẳng lẽ   là câu trêu chọc, mà là đúng nghĩa ?
 
Rồi   nhớ tới mấy năm , lời biên tập viên của Triêu Tịch từng buột miệng: “Đẹp trai siêu cấp, chân dài miên man.”
 
À còn nữa, tư duy giam giữ trong truyện , giống đến chín mươi phần trăm với những gì Kỳ Nghiễn  ...
 
 chớp mắt,   đàn ông đang nửa quỳ  đất cầm cuốn sách, rõ ràng thở gấp  yên.
 
Một lúc lâu.
 
“Triêu Tịch…    là Triêu Tịch ?”
 
“Chẳng lẽ   lấy từ Triêu Hoa Tịch Thập của Lỗ Tấn ?”
 
“…Hay là  cách  khác nữa?”
 
“…Mà hình như bút danh ,   dùng từ năm mười sáu tuổi  nhỉ?”
 
Đôi tai và khuôn mặt Kỳ Nghiễn lập tức đỏ bừng.
 
Sự bình tĩnh và lạnh lùng mà  luôn duy trì   vỡ nát.
 
Sau nhiều năm như ,  bất ngờ  thấy ánh mắt ướt nhạt của  bé tám tuổi  khuôn mặt 24 tuổi của Kỳ Nghiễn.
 
Căn phòng im lặng một lúc lâu.
 
 vội nhào tới mép giường, phẩy tay lên mặt :
 “Kỳ Nghiễn,   thế,  thở —”
 
Anh bất ngờ ôm chặt lấy eo , mặt chui thẳng  bụng  .
 
“Bây giờ… em  ghét Triêu Tịch ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/con-ran-thich-chiem-huu-cua-nu-chinh/chuong-9.html.]
 
Hả?
 
   bối rối.
 
“Tại  em  ghét Triêu Tịch?”
 
“Bởi vì giờ em    chính là  , em ghét  thì cũng sẽ ghét  .”
 
Giọng Kỳ Nghiễn trầm và nghẹn:
 
“Em    tồi tệ thế nào, ích kỷ thế nào,  xa đến mức nào . Những điều    với nhân vật nữ trong tiểu thuyết,  còn định đem chúng thực hiện trong đời thật…”
 
“Dừng, dừng, dừng…”
 
 lờ mờ cảm thấy giữa chúng   một sự hiểu lầm to lớn, liền vội vàng đẩy mặt   một chút, cúi xuống  thẳng  mắt :
 
“Anh  xem, từ bao giờ em  ghét  chứ?”
 
“Anh là rắ, mà em  ghét rắn.”
 
“Anh sớm  , em đồng ý liên hôn và  sinh rắn con cho , tất cả chỉ vì một tỷ mà ông nội hứa, để cứu công ty của em thôi.”
 
“…”
 
 nghẹn  một lúc mới mở miệng:
 
“ là em  thích loài rắn bình thường, nhưng tộc rắn các   giống rắn ngoài . Anh còn  từng cho em xem hình dạng rắn của ,   chắc chắn em ghét?”
 
“Em từng thấy .”
 
Cánh tay Kỳ Nghiễn siết chặt eo :
 
“Hôm sinh nhật mười ba tuổi của . Thời gian đó  thường mơ thấy em, kìm nén  nổi ham  bộc lộ hình rắn  mặt em. Vì  hôm đó, nhân lúc em ở một  trong vườn,   bò đến bên chân em.   kịp  gì, em   dọa sợ đến mức hét lên  ngất xỉu.”
 
“Ngay cả khi bất tỉnh, em còn mê sảng  ghét,  kinh tởm.”
 
“…”
 
Dưới sự dẫn dắt của ,  cuối cùng cũng nhớ  thật  chuyện như thế.
 
Khó trách năm đó trong ngày sinh nhật,  luôn buồn bã ủ rũ.
 
Và dường như cũng từ khi ,   còn chủ động  cận  nữa.
 
 sững  một lát,  khẽ thở dài:
 
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
 
“Kỳ Nghiễn,   , một tuần  khi đến nhà , Tô Văn Lễ  đưa em và Tô Thừa Tỉ tới một nhà hàng động vật, chỗ đó nuôi nhiều con rắn   nhổ nanh để khách chụp hình.”
 
“Tô Thừa Tỉ vì để cho    nhạo em,  ném tới năm sáu con rắn lên  em từ phía . Lần đó  thật sự  sợ c.h.ế.t khiếp; lúc đến nhà , vết sợ hãi trong lòng vẫn  qua nên mới phản ứng dữ như .”
 
“Từ nhỏ tới lớn em  từng ghét  chỉ vì là tộc rắn, ngược  em còn thấy  lúc nhỏ  như búp bê sứ.”
 
Kỳ Nghiễn  tin : “Thật ?”
 
“Ừ,”  , “em  ngờ chuyện đó  để  bóng ma tâm lý với  như , xin  .”
 
“Không   của em.” Kỳ Nghiễn đôi mắt  đỏ, ôm chầm lấy , “Là   bảo vệ  em. Lúc đó  đáng  nên đánh Tô Thừa Tỉ thêm vài trận.”
 
Để  ôm một lát,  nghĩ kỹ  tiếp tục hỏi:
 
“Được , giờ  cho rõ , hồi  13 tuổi,  mơ thấy em  gì thế?”
 
Kỳ Nghiễn im một lúc,  ngẩng lên. Đôi mắt đen   thẳng  :
 
“Từ lúc 12 tuổi  bắt đầu, mơ thấy  chuyện đó với em. Sau  mỗi khi tự  , trong đầu cũng tưởng tượng tới em.”
 
“Khi xem phim  lớn cũng tưởng tượng là em,  lúc thấy em là  kìm  mà tiến gần, ngửi mùi   em.”
 
“……”
 
“Em  thấy  thật kinh tởm ?”