3.
Ta: …
Lăng Phi: …
Người xem   vui như hội, dòng chữ cứ thế ào ào hiện :
[Lăng tướng quân: ngươi lễ độ một chút  ? Ha ha,   to quá,   bảo  ngoài  cho !]
[Tống thừa tướng thật đáng thương, công chúa,  nhận lấy   mà.]
[Không thể thu cả hai ? Công chúa  nhiều nam nhân thì   ?]
Ta thở dài. Không    thu, mà là  thể.
Bởi vì đây là một vở chính kịch quyền mưu, nhân vật chính là thái tử, chẳng  nữ chính. Ngoài thái tử , những kẻ còn  đều là vai phụ, là vật hy sinh  con đường đăng cơ của .
Mẫu phi của thái tử là hoàng hậu, mẫu   – quý phi  đây –  xuất gia.
Phụ hoàng chỉ  hai  con là  và thái tử, vốn dĩ giữa  và thái tử   xung đột lợi ích gì. Cho đến khi  chọn một trong hai – Lăng Phi  Tống Minh –  phò mã.
Phụ hoàng sủng ái ,  tán thưởng Lăng Phi và Tống Minh, còn hứa dù họ  phò mã cũng  cần giao quyền.
Thái tử vì  mà nảy sinh lo lắng, cũng chính lúc , ngày c.h.ế.t của  liền định đoạt.
Vì ,  tuyệt đối  thể nhận Lăng Phi  Tống Minh. Nam nhân  thể mất, nhưng đầu thì chỉ  một,  thể mất.
Thấy  mãi  lên tiếng, đôi mắt Tống Minh đỏ hoe, khẽ gọi: "Uyển Uyển… Uyển Uyển…"
"Uyển Uyển, nếu nàng  cần ,  sẽ c.h.ế.t  mặt nàng."
Ta hít  một  khí lạnh.
Không  Lăng Phi phát rồ điều gì, cũng phụ họa theo: "Uyển Uyển, tình cảm  dành cho nàng  thua kém . Hắn dám chết,  cũng dám."
Ta  hít thêm một  khí lạnh. Nam nhân khi yêu quá sâu, thật phiền phức.
Bất đắc dĩ,  đành dẫn cả hai về phủ, trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch bỏ trốn một .
Về đến phủ, hai  mới phát hiện trong nhà     nam nhân nào cả, cái gọi là "diện thủ" chẳng qua là  giả nam trang mà thôi.
Hai  khi nãy còn u sầu ủ rũ, nay lập tức giãn mày  rạng, mỗi  một bên ôm lấy tay , cao hứng kêu lên: "Uyển Uyển, nàng là của riêng !"
Thân thể  cứng đờ,  rút tay  mà  rút nổi,  hai  ôm chặt như gọng kìm.
Lăng Phi và Tống Minh lúc  mới nhớ  còn  đối phương, ánh mắt   dần trở nên sắc bén.
Dòng chữ lấp đầy màn hình: "Họ định tranh sủng đấy ? Chết mất thôi."
"Thứ hai, tư, sáu sủng Lăng tướng quân; thứ ba, năm, bảy sủng Tống thừa tướng; chủ nhật nghỉ ngơi nha."
"Từ khi lên mạng tới giờ, đây là  đầu  ship một tổ đội ba ."
"Ta là chó đất,  mê tổ tam nhân  mất ."
Ta thở dài não nề, bất lực : "Ta đói ."
Hai  đồng loạt buông tay, đồng thanh: Ta  nấu!"
Nói xong, cùng  chạy  bếp.
Ta chờ một canh giờ…  hai canh…  ba canh… suýt thì ngủ gục, cuối cùng cũng  tiếng gọi: "Uyển Uyển, ăn cơm thôi."
Ta liếc qua mâm cơm  bàn, hai đĩa món ăn  rõ hình thù,  dám cầm đũa.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-gia-chet-tron-thanh-than/chuong-3.html.]
Lăng Phi nhiệt tình gắp một miếng thịt   thịt gì cho : "Uyển Uyển,   món nàng thích nhất – thịt kho tàu, nếm thử ."
Ồ, là thịt kho tàu ? Sao trông như thịt thiêu đen thế?
Ta nhíu mày nếm thử.
Lăng Phi vội hỏi: "Thế nào? Ngon ?"
Ta đáp: "Ngon… chỉ là  khó nuốt."
Lăng Phi: ?
Tống Minh cũng gắp một miếng nếm thử,   miệng  nhổ : "Trời ơi đất hỡi,    nấu ăn dở đến thế? Phì phì!"
Lăng Phi nghi hoặc nếm thử, lập tức phun .
Hắn áy náy gắp một cọng rau xanh đưa : "Uyển Uyển, nếm thử rau , rau  xào là ngon lắm đấy."
Ta nếm thử.
Hắn  hỏi gấp: "Thế nào?"
Ta khen: "Muối  xào ngon thật,  mùi rau."
Lăng Phi: ?
Tống Minh gắp một cọng nếm thử.
Ngay  đó cũng nhổ : "Trời ơi đất hỡi, ai xào rau  bỏ từng  muối? Phì phì!"
Lăng Phi ngạc nhiên nếm thử, liền lập tức phun , cúi đầu áy náy.
Tống Minh vội vàng múc cho  một bát cơm: "Uyển Uyển, nếm thử cơm  nấu ."
Ta nếm thử một miếng, suýt gãy răng.
Cơm còn sống.
Tống Minh lo lắng hỏi: "Thế nào? Ngon ?"
Ta khen  một câu: "Ngon lắm, chỉ là … mẻ răng."
Tống Minh: ?
Lăng Phi nhanh chóng múc một bát nếm thử, ngay  đó liền phun : "Trời ơi đất hỡi, ai nấu cơm mà  cho nước  thế? Phì phì!"
Tống Minh nghi hoặc nếm thử, cũng lập tức nhổ .
Dòng chữ  ào đến như thủy triều:
"Hiểu , tuyệt đối  thể để Lăng tướng quân và Tống thừa tướng nấu ăn nữa! Ha ha ha."
"Đến chó còn  thèm ăn,  c.h.ế.t  mất."
"Công chúa: Trả  cho  cái  dày  sinh !"
Dưới ánh chiều tà,  hẹn Tống Minh đến bên hồ.
Tống Minh ngâm một câu ngẫu hứng: "Nhật lạc Tây Sơn đầu, nhân ước hoàng hôn hậu."
Ta mỉm  duyên dáng, hỏi: "Ngươi   mỗi ngày đều cùng  hẹn hò như thế ?"
Sắc mặt Tống Minh lập tức đỏ bừng mặt, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, hít sâu mấy , mới   một chữ: "Muốn."