Căn phòng đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là màu vàng kim và đỏ rực đan xen, màn che màu vàng kim từ cao buông xuống, chăn đệm bằng tơ lụa mềm mại màu vàng đỏ, khắp nơi đều là hoa văn rồng phượng, trông thật lộng lẫy!
Tuyết Nhi sững sờ, nàng ngước mắt lên Lăng Ngạo Tuyết, chủ nhân của đôi tay đang ôm chặt lấy nàng.
Bỗng nhiên, Lăng Ngạo Tuyết vùi đầu Tuyết Nhi n.g.ự.c , im lặng hồi lâu, Tuyết Nhi cũng dần thả lỏng cơ thể, nép lồng n.g.ự.c rộng lớn ấm áp, tận hưởng ấm chỉ thuộc về riêng nàng.
"Tuyết Nhi, hôm nay khi cùng Ngũ ca xuất cung, nghĩ nhiều, nhưng về đến vương phủ, ám vệ báo tin Kim Kinh Liễu Thúy Các bốc cháy dữ dội, liền chuyện chẳng lành."
Nói đến đây, trong mắt hắn tràn đầy vẻ lo lắng sợ hãi, dám mắt Tuyết Nhi, hắn chậm rãi :
"Ta liền đến phủ Ngũ ca, tìm khắp nơi cũng thấy hai , lo lắng lắm, về hoàng cung tìm, vẫn thấy, sợ mẫu phi lo lắng nên với bà là đưa về vương phủ , đó cứ ở cổng cung đợi về. Muội ? Ta cứ nghĩ nếu mệnh hệ gì, cũng... Ta nhất định sẽ sống một ."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lăng Ngạo Tuyết, ánh mắt sợ hãi mất nàng, đôi mắt vẫn tuấn tú như , nhưng lúc Ngạo Tuyết giống như đang dối, Tuyết Nhi sự kiên định ẩn chứa trong ánh mắt .
Tuyết Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, rướn lên, nuốt nước miếng:
"Ta g.i.ế.c Đậu Nhược Bân, ngọn lửa đó cũng là phóng."
Lăng Ngạo Tuyết sững , trong cơn bàng hoàng, hắn ôm chặt lấy Tuyết Nhi, trái :
"Muội thương ở ? Muội gì với ? Sau lời như nữa."
Chàng như đang dạy dỗ Tuyết Nhi, nhưng giọng điệu đầy lo lắng, quan tâm hết mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-120-trai-tim-dau-nhoi-3-ta-tam-cung-huynh-1.html.]
Nhìn một lúc, Lăng Ngạo Tuyết như tự ti mặt chỗ khác:
"Muội hết ?"
Tuyết Nhi hắn đang hỏi gì, cũng ý nghĩa của câu hỏi , nàng mơ hồ cảm nhận sự tự ti và cô đơn của Lăng Ngạo Tuyết, thậm chí là sự cô độc.
Nàng cũng rõ, từ ngày đầu tiên mở mắt ở thế giới , nàng phát hiện mẫu phi gần như chỉ quan tâm đến , gần như dành cho Lăng Ngạo Tuyết một chút tình cảm nào.
Bao nhiêu năm qua, Lăng Ngạo Tuyết tuy vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng từ khi múa kiếm trong tiệc thôi nôi của nàng, nàng nội tâm Lăng Ngạo Tuyết hề lạnh lùng, hắn là dịu dàng, thể dựa .
Nghĩ đến đây, lòng nàng khỏi nhói đau, vị vương gia cao lớn, lạnh lùng, kiên cường , thực nội tâm cũng dễ tổn thương, mặt yêu, hắn quan tâm đến từng chút một, sợ rằng một chút bất cẩn sẽ mất tất cả.
"Ngạo Tuyết, sẽ mất , sẽ mãi mãi ở bên cạnh , dù con đường khó khăn đến , cũng sẽ cùng tiếp."
Tuyết Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định lên, chằm chằm Lăng Ngạo Tuyết.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lăng Ngạo Tuyết Tuyết Nhi, như trốn tránh mà mặt :
"Ta... Ta..."
Hắn mãi nên lời, Tuyết Nhi thấy hắn , nàng hiểu hắn đang nghĩ gì chứ.
"Tuy ông là cha ruột của , nhưng sẽ trách g.i.ế.c ông , vẫn yêu như , đừng nghi ngờ cũng đừng tự ti, là lão công nhất đời, vì , nguyện tất cả."