13.
Eugene thật sự là một con rồng   ánh mắt.
Hắn  lấy  bội kiếm mà  tâm tâm niệm niệm  , nhưng  ném  kiếm giá trị liên thành do đại sư chế tạo , moi sạch chỗ đá quý, cẩn thận ném  núi vàng của ,  đó vui vẻ lăn vài vòng  đó.
Ta  con rồng tham tiền ,   vì   khống chế  nụ  của .
Hôm nay thời gian Eugene   ngoài  lâu, buổi tối mang về một con ngựa trắng.
Đây là một con ngựa trắng  xinh , cũng  ngoan, khi  sờ lên  nó, nó  nhẹ nhàng dụi  lòng bàn tay .
“Ngựa   thế?” Ta hiếu kỳ hỏi.
Không  là  khinh thường , nhưng con rồng keo kiệt    thể bỏ tiền để mua một con ngựa chứ.
Quá nửa là do cướp đoạt của  khác.
Eugene   liếc mắt một cái, nghĩ một chút  nó: “Nhặt,  thấy ở trong rừng cây một con ngựa  lẻ loi  vẻ đáng thương.”
…
Nhặt từ trong tay  khác ,  lẽ là quỷ xui xẻo nó   cướp bóc . 
Buổi tối hôm nay chúng  theo thường lệ   tháp  chuyện phiếm, Eugene   về những công chúa    bắt .
“Công chúa Alan là đáng giá nhất,  chỉ yêu cầu một vạn, nhưng Quốc vương Alan phái  trả mười vạn đồng vàng cho ,   còn chín nữ nhi, giao đủ một  luôn.”
“Còn nữa, một   đến Dimas,  đó  bắt sai ,  bắt công chúa mà  bắt Vương hậu.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Kết quả là khi  đến đòi tiền chuộc, lão đầu của Dimas    với  là  tự nguyện cho  hai vạn đồng vàng, bảo  vĩnh viễn đừng thả Vương hậu của .”
“Hắn nghĩ  là đồ ngốc , nuôi một  tốn tiền lắm!”
Ta  lời  xong, thở dài: “Không  vì  phụ   còn  phái  đến đưa tiền,   là bọn họ  vứt bỏ  .”
Sắc mặt của Eugene biến đổi, thật cẩn thận   do dự.
“Có lẽ,  lẽ là   nhầm đường, cũng  thể là lạc đường.”
“Cũng  khi  sớm xuất phát .”
Ta liếc   một cái,   chuyện nữa.
Eugene lúng  lúng túng im miệng.
“Có  các công chúa khác đều  xinh  ?” Ta hỏi.
“Cũng khá .” Eugene nhíu mày : “Đều là tóc vàng, yếu yếu đuối đuối, khi bắt  thì đều sẽ thét chói tai, ngày nào cũng  thút thít…”
“Cũng tạm !” Hắn trộm liếc   một cái, nhỏ giọng : “  xinh  bằng ngươi.”
Khoé miệng của   nhịn  mà cong lên,  đầu  .
Lông mi của Eugene  dài, đôi mắt  sâu.
Hắn  đầu  ,   thể  thấy ánh mắt màu xanh lục   say lòng , càng ngày càng gần..
14.
Lần ,  khi tâm sự, rốt cuộc   ai tới.
Không  là Hoàng tử  trai   trai, tất cả đều biến mất
Ta cùng với Eugene  ăn ý với  mà  nhắc  chủ đề  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-nao-yeu-duong-va-cu-long-tham-tien/chuong-5.html.]
Ta dọn tới phòng của .
Ban ngày,  mang theo   ngao du khắp nơi, chúng  cùng  ngắm đỉnh núi cao vạn trượng, , ở  vách núi   cá ca hát cùng sóng biển, ở trong rừng rậm xem tiểu tinh linh phát sáng vây quanh chúng  nhảy múa.
Buổi tối, chúng  sẽ  cho   từ ngôi  tới ánh trăng, từ thơ từ tới ca phú. 
Uhm, thật    thơ từ ca phú, nhưng  ước mơ về cuộc sống.
Eugene  cho  ước mơ của  là trở thành con rồng  nhiều tiền nhất   bộ đại lục , mỗi ngày đều  thể lăn lộn và ngủ giữa đống đồng tiền vàng,  chế tạo một cung điện bằng vàng ròng ở cùng  bên trong.
Thật ,   chút cảm động.
Hắn hỏi, ước mơ của  là gì.
Ta do dự một chút.
“Ước mơ của , ước mơ   của  là gả cho một Hoàng tử  giỏi võ,  chung thuỷ,  giàu    trai.”
Eugene nhíu mày  tiếp tục  chuyện nữa.
Thời gian   trôi qua thường ngắn ngủi như thế đó.
Rốt cuộc cũng tới ngày sứ giả của hoàng cung tới .
Sứ giả   bẩn thỉu, đầu tóc rối rắm lung tung vội mang một chiếc xe ngựa tới. Khi   thấy , nước mắt  ngừng mà rơi xuống,  lau nước mắt : “Công chúa, thuộc hạ đến muộn ” 
“Con đường tới đây thật sự quá gian nan!” Hắn hóc lóc.
“Chúng  vốn là  một đoàn xe, xe ngựa mang tiền tới đây, ai ngờ  một ngày  thấy ngựa .”
Ta  đầu  về phía Eugene.
Hắn ho lên một tiếng, cúi đầu xem mũi chân của .
Ta  ngay là thằng nhóc    vớ vẩn  mà!
15.
“Ha ha,  đó thì ?”
“Sau đó,   vì cái gì, trong rừng cây thường nổi lên gió lớn, chúng  thường xuyên  lạc đường, tiền cũng  còn, ngựa cũng  còn, thật sự   cách nào khác, chỉ đành  trở về phục mệnh với quốc vương,  một  nữa mang tiền tới.”
Nói xong   kích động mà mở rương , xoa tay : “Thuộc hạ may mắn   nhục mệnh! Một vạn đồng vàng,  thiếu một đồng nào!”
“Công chúa điện hạ, trở về cùng chúng  !”
Ta  Eugene.
Ta cảm thấy, chúng   tới nước  ,  cũng  cần  chứ?
Sắc mặt của Eugene  vui, nhưng  vẫn do dự một chút,   một cái, trong ánh mắt căm giận của sứ giả mà cầm lấy cái rương.
“Tiền  nhận, các ngươi mang công chúa  !”
???
Excuse me?
Ta khiếp sợ  .
Ta  hiểu nổi 
Chúng   tới quan hệ  , thế mà  vẫn còn thu tiền chuộc để thả  ?
Cho nên,   là  thật sự quá chuyên nghiệp,  nên respect  ?
Eugene  giải thích gì cả, chỉ là dùng ánh mắt xinh  như lưu ly  chằm chằm về : “Chờ .”