7.
Thái tử  đến cung ,   mang đến tranh thêu của Lý Như.
Ta  rõ   ý đồ khác.
Phụ hoàng  mười hai hoàng tử, ngôi vị Thái tử của   vững chắc, nên  ngoài giả vờ  vẻ đạo mạo.
 bản chất  chính là cầm thú,  nào đến cung   cũng giở trò trêu ghẹo cung nữ.
Đương nhiên   nổi giận,  từng cãi  với , cũng đuổi  một  cung nữ  an phận.
  mẫu hậu che chở,    gì  , nên chỉ  thể lựa chọn mắt  thấy tâm  phiền.
Hắn   là kẻ què quặt, danh tiếng   hủy hoại,  thể  ầm ĩ, nên càng ngày càng  kiêng nể gì, dường như đem hết bản tính thú vật của  đến cung .
Hôm nay  thật sự lười ứng phó với , nên bảo Lệ Chi   với  là  đang ngủ.
Kết quả lơ là một chút,  thấy Nho .
Đến khi  nhớ  thì  xảy  chuyện .
Bên ngoài vang lên tiếng  lóc của Nho: "Công chúa! Công chúa cứu mạng!"
Giọng  tức giận của Lệ Chi vang lên: "Hôm nay cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế đến cũng  cứu  ngươi!"
8.
Hoàng  hôm nay  trúng Nho.
Ta   ngoài, Nho   lóc chạy đến ôm chân .
"Công chúa, ,  sờ m.ô.n.g nô tỳ! Nô tỳ phản xạ  điều kiện thôi, nô tỳ thật sự  cố ý..."
Nha đầu  cũng gan thật,  mà dám giáng cho đương kim Thái tử một cái tát.
Thậm chí,  mặt hoàng   còn in dấu tay.
Ra tay cũng thật mạnh.
   thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng của nha đầu .
Nghe  những  như nàng , thiếu một chút kính sợ đối với hoàng quyền.
Hiếm khi thấy nàng  sợ hãi như .
Lệ Chi  tức giận hơn ai hết: "Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , còn ở đó  năng lung tung! Người , lôi nàng   ngoài đánh chết!"
Lúc  Thái tử cũng đang giận dữ.
Ta : "Chậm !"
Lệ Chi cứ khăng khăng: "Điện hạ, nha đầu    mất mặt Thái tử điện hạ,  thể giữ !"
Ta quát nàng : "Bây giờ ngươi giỏi lắm ,  mở miệng là  g.i.ế.c  diệt khẩu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-que-va-cung-nu-xuyen-khong/chuong-3.html.]
Lệ Chi giật , vội vàng quỳ xuống: "Công chúa thứ tội."
Hoàng  mặt mày khó chịu: "Nghê nhi, nàng  cũng chỉ là  theo quy củ,  hà tất  ?"
"Ở  mặt  mà gào thét như , cũng là quy củ ?"
Thái tử : "Nàng  cũng là vì bênh vực  trưởng, tận trung với bổn phận nô tài,   như , chẳng lẽ  màng đến mặt mũi của  trưởng..."
Ta mỉa mai : "Huynh trưởng ở đây  những gì, chẳng lẽ    ? Huynh  như , chẳng  là  mất mặt    ?"
Thái tử đương nhiên chối phắt: "Cô  gì? Cô bận trăm công nghìn việc, còn thường xuyên đến thăm . Người ngoài đều   tính tình cổ quái, chỉ  cô là  trưởng  chê bai ."
Ta   với vẻ chán ghét: "Hoàng , chi bằng chúng  cùng đến  mặt phụ hoàng phân xử?"
Hắn im lặng.
Gần đây Tam hoàng  Lý Cần sắp hồi triều, đối với  mà  là một mối đe dọa  lớn,  sẽ   đến  mặt phụ hoàng để chuốc lấy phiền phức.
Ta  lạnh lùng : "Lệ Chi    nữa, nếu hoàng  thích, cứ mang nàng  về !"
Hắn  ,  trừng mắt  .
Cuối cùng  lộ  vẻ mặt   chấp nhặt với .
"Thôi ! Muội cứ như  , khiến   chán ghét, cho dù là  trưởng ruột thịt, cũng  cứu nổi !"
Nói xong,  tức giận phất tay áo bỏ .
Ta  với Lệ Chi: "Cút!"
Lệ Chi giả vờ  lóc, cuối cùng vẫn nhanh chóng rời .
Nàng  và Thái tử  sớm tư thông, trong lòng cứ nghĩ   thể bay lên đầu cành  phượng hoàng mà  ai  gì đấy ?.
9.
Chuyện  ồn ào đến mức, Lý Như cùng mẫu hậu đến hỏi tội.
"Vì bệnh chân của ngươi,   đều nhường nhịn ngươi, chiều chuộng ngươi, nhưng ngươi còn   loạn đến bao giờ!"
Lý Như vội vàng khuyên mẫu hậu bớt giận,   với : "Nghê nhi,  hà tất  vì một cung nữ mà đắc tội với Thái tử ca ca? Muội và Thái tử ca ca đều là do mẫu hậu sinh , là   ruột thịt đấy!"
Ta  nàng  với vẻ chế giễu: "Ta thấy tỷ và Thái tử càng giống ruột thịt hơn."
Mẫu hậu tức giận đến mức thở   : "Lại nữa ! Sao bản cung  sinh  đứa con gái nhỏ nhen như ngươi!"
Lý Như vội vàng : "Mẫu hậu đừng giận, Nghê nhi, Nghê nhi dù  cũng đáng thương, chân của  ..."
Nói xong, ánh mắt nàng  lướt qua chân  một vòng.
Cứ như thể đôi chân    do nàng  hại .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!